Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 28: Huyết tinh phù




Lý Đa đờ người, dựa lưng vào tường từ từ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy toàn thân như mềm ra. Hắn là pháp sư, căn bản ma quỷ có kinh khủng như thế nào cũng không dọa được hắn, thế nhưng hắn cũng là một con người, đối với sự sợ hãi của những người xung quanh, hắn không thể bàng quan được.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay đang cầm chìa khóa của nữ sinh, hai ngón tay nắm được ngón giữa của cô gái, cố sức lắc một cái, lôi về phía sau, một thân ảnh mông lung bị kéo ra ngoài, cả người hiện lên một tầng ánh sáng đỏ như máu. Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, thì ra là một ác quỷ nhập xác.
Thông thường, một hồn phách muốn tu thì phải có tu vi nhất định, tốn ba trăm năm mới tu thành ác quỷ, cho nên pháp sư bình thường không phải là đối thủ của nó.
Nữ quỷ rống to muốn phản kháng, Diệp Thiếu Dương liền vỗ một chưởng vào mặt nó, Thái Cực Đồ phóng ra một vạch kim quang, bao nữ quỷ lại, khiến cho nó không thể động đậy.
Diệp Thiếu Dương thu nó vào bên trong lá bùa, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng tê rần, có thứ gì đó đâm vào da thịt khiến nó kêu lên đau đớn, sau đó nhanh chóng rút tay ra. Nhìn lại, một cái bóng mờ ảo đang đứng sau lưng hắn, bưng tay rên rỉ.
"Đánh lén ta?". Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Máu của ta là máu Thiên Sư, không có tu vi nghìn năm thì chớ có đụng vào.".
Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, tám miếng tiền Ngũ đế phóng tới, đánh ác quỷ văng ra ngoài, hắn nhanh chóng lấy một lá bùa thu phục nó. Sờ sờ phía sau lưng, chảy máu, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất phiền muộn, thân là Thiên Sư, lại bị một con ác quỷ đánh lén, thật quá mất mặt.
Cũng may nó chỉ là một con ác quỷ, tu vi không sâu, nếu quả thật là một con lệ quỷ tu vi một ngàn tám trăm năm, có lẽ mình sẽ gặp phiền phức.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, nữ sinh dùng chìa khóa cạo mặt đã ngất xỉu, hắn kiểm tra mạch đập của cô, tuy rằng yếu ớt nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, quay đầu lại nói với Lý Đa đang sợ choáng váng: "Còn không mau đưa cô ta đến bệnh viện.".
Lý Đa bước vào phòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt nữ sinh kia đã trở thành một đống máu thịt be bét, rùng mình một cái, nói: "Kêu xe cứu thương?".
"Đem cô ta ra ngoài trước, tòa nhà này âm khí quá nặng, không nên ở lâu.". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ba cô gái kia, một người lúc nãy khóc là bạn gái của Lý Đa – Hà Lệ Lệ, bên cạnh cô là một nữ sinh khác đang ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn Diệp Thiếu Dương. Đối với những chuyện vừa mới xảy ra, các cô còn chưa tiếp thu kịp.
"Các cô không đi sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
Hai người còn hận không thể mau rời khỏi cái chỗ quái quỷ này, lập tức giúp đỡ nhau đứng lên.
"Còn Tiêu Lâm thì sao?". Lý Đa cõng người bị thương trên lưng, chỉ vào một nữ sinh đang bất tỉnh dưới nền đất.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu quan sát, nữ sinh này có tướng mạo ngọt ngào, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, “điện nước đầy đủ”, mặt học sinh mà “núi” phụ huynh, cô mặc một bộ áo ngủ trễ nãi, tư thế nằm vừa đúng, nửa bầu ngực căng tròn lộ ra bên ngoài, trắng hồng lấp lánh dưới ánh trăng, vô cùng đẹp đẽ mê hoặc.
Diệp Thiếu Dương nuốt nước miếng, nói: "Để tôi chịu cực một chút, cố gắng cõng cô ấy.".
Thiếu nữ rất nhẹ cân, phỏng chừng thứ nặng nhất trên người chính là “hai quả núi”. Diệp Thiếu Dương cúi xuống cõng cô lên, đôi gò bồng đảo liền nhẹ nhàng đè lên lưng hắn, mềm mại, mịn màng, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy vô cùng kích thích, vội vàng niệm lia lịa Tĩnh tâm chú, chạy ra khỏi phòng, mọi người đi theo sau lưng hắn. Một tay Diệp Thiếu Dương nâng bờ mông tròn trịa của thiếu nữ, tay kia cầm chắc Đào Mộc Kiếm, vẻ mặt hết sức cảnh giác, lăm lăm bước xuống lầu.
May mà trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đoàn người nhanh chóng leo khỏi thang, gọi xe cứu thương đến. Mọi người đưa hai cô gái ngất xỉu lên xe, sau đó Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cũng leo lên xe lão Quách, chạy theo xe cứu thương về hướng bệnh viện.
Cô gái được Diệp Thiếu Dương cõng trên lưng vừa đến bệnh viện thì tỉnh lại, la hét, sau khi được tiêm thuốc an thần thì ngủ thiếp đi. Cô gái còn lại bị quỷ nhập thì được các bác sĩ cầm máu đúng lúc, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều khuôn mặt của cô... Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, hắn biết đối với một nữ sinh đang tuổi thanh xuân mà nói, bị hủy dung mạo là điều tồi tệ như thế nào.
"Dã Sơn Dương, hôm nay may nhờ có cậu.". Lý Đa từ phòng bệnh đi ra cảm kích nói với Diệp Thiếu Dương.
"Diệp Thiếu Dương! Diệp là Dạ, Thiếu là thiếu gia, Dương là Thái Dương!". Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Lý Đa: "Lần sau đừng có đọc sai nữa!".
"Vâng vâng, Thiếu Dương ca, hôm qua chúng tôi có hơi quá lời với cậu, vô cùng xin lỗi, tôi không nghĩ cậu thật sự là cao nhân."
Lý Đa kéo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế, hỏi: "Thiếu Dương ca, cậu xem bây giờ có nên báo cảnh sát hay không?".
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu làm gì tôi không quan tâm, có điều cậu định nói sao với cảnh sát? Bảo là quỷ nhập nên bị thương?"
"Chuyện này...". Lý Đa gãi đầu một cái: "Hay là thôi đi! Liêu Thanh Thanh có bị gì là chuyện của cô ấy, tôi và Lệ Lệ sẽ không báo cảnh sát."
"Liêu Thanh Thanh là ai?"
"Là cô gái bị thương ở mặt ấy!".
Hai người đều nhìn nhau, thoáng trầm mặc.
Diệp Thiếu Dương trừng cậu một cái, nói: "Các cậu dám tới đó chơi cầu cơ? Không muốn sống nữa à? Chuyện này là chủ ý của ai?"
Lý Đa thở dài: "Chuyện này thật không phải là chủ ý của tôi, cậu không thấy lúc đó tôi đứng ngoài cửa sao? Đây là chủ ý của Liêu Thanh Thanh, các cô ấy ở cùng một ký túc xá, quan hệ tốt, hôm nay là sinh nhật Liêu Thanh Thanh, mọi người cùng nhau ăn cơm. Mấy nữ sinh uống chút rượu vào thì Tiêu Lâm đề nghị tìm thứ gì kích thích để chơi đùa, cho nên cả đám đi chơi cầu cơ. Lúc các cô ấy vào, tôi vẫn đợi ở bên ngoài cửa, các cô ấy chơi được phân nửa thì cửa đột nhiên đóng lại, sau đó mọi chuyện diễn ra như vậy.".
Diệp Thiếu Dương nói: "Không đúng, hôm qua lúc tôi gặp bạn gái cậu thì trên người cô ta đã có âm khí bao phủ rồi, sợ là trước đó đã có ghé qua ký túc xá ‘SỐ 4’!"
Lý Đa kính nể nhìn hắn: "Đúng vậy, các cô ấy đã lập kế hoạch để chơi cầu cơ, thật ra là do Liêu Thanh Thanh đề nghị trước, cho nên các cô ấy đã “đi tiền trạm”, xem xét hướng vào như thế nào. Liêu Thanh Thanh làm ra một lọ Thi Du, còn đốt bàn cầu cơ, rất thúi, bảo là có thể dẫn tới quỷ hồn, là thật sao?"
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, vừa chơi trò triệu linh, vừa đem cả bình Thi Du ra nghịch, không trúng tà thì thật có lỗi với bình Thi Du đó.
"Sự tình đã như vậy thì không cần truy cứu chi tiết nữa!".
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra một nắm lá ngải, giao cho Lý Đa, bảo: "Trên người các cậu đều có âm khí, lúc về đốt cái này lên xông, mấy ngày sau không nên đi vào chỗ vắng người. Tôi về trước, có gì lên trường gặp.".
"Chờ một chút, Thiếu Dương ca.". Lý Đa móc bóp da ra hỏi: "Đồ vật hôm trước cậu nói bao nhiêu tiền? Tôi mua mấy cái cho bọn họ phòng thân.".
Những lời này của Lý Đa như nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hắn bèn suy nghĩ kỹ lại, ký túc xá ‘SỐ 4’ vốn là sào huyệt âm linh, phía dưới chẳng biết có bao nhiêu lệ quỷ bị trấn áp, tuy rằng trò chơi triệu linh chỉ là “Mời” linh tới, thế nhưng chưa biết chừng còn có âm linh khác. Bởi vậy, dù khả năng không lớn, thế nhưng mạng người quan trọng, hắn cũng phải cẩn thận đề phòng.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống từ bên hông, cầm bút chu sa vẽ vài nét, cắt ngón giữa, đè dấu máu xuống lá bùa, giao cho Lý Đa.
"Đem dán lên cửa sổ, nếu có trên hai người bên ngoài cửa sổ thì dán vào cửa sổ đối diện. Trên này có máu của tôi, bách quỷ bất xâm. Nhớ dặn các cô ấy buổi tối không được đi ra ngoài một mình.".
Lý Đa thận trọng tiếp nhận, cám ơn, gãi đầu một cái, nói: "Cậu cho tôi... hai lá nữa nhé! Vạn nhất một trong hai cô ấy xuất viện rồi tự về nhà, cũng không thể ép các cô ở lại một chỗ, Thiếu Dương ca, cậu đã cứu người thì cứu cho trót!"
Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là viết thêm hai lá bùa đưa cho cậu ta.
"Thiếu Dương ca, lá bùa này bao nhiêu tiền?"
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn cậu ta mở bóp da, tổng cộng ba lá bùa đỏ, thất vọng lắc đầu: "Coi như xong, cậu không trả nổi đâu, tặng miễn phí đó, chỉ cần cậu nhớ cậu thiếu nợ ân tình của tôi là được rồi!”.
Lý Đa cười hì hì: "Đâu có, chờ chuyện này xong, tôi và Lệ Lệ sẽ giới thiệu cho cậu một em gái xinh đẹp.".
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, ba huyết tinh phù mà chỉ đổi được một lần làm mối? Đương nhiên nếu như thành công thì cũng tạm chấp nhận đi! Đột nhiên hắn nhớ tới người được mình cõng trên lưng lúc nãy, cảm giác mềm mại phía sau lưng chợt ùa về, à ừm, em gái đó cũng không tệ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.