Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2785: Kéo hoàng đế xuống ngựa (3)




Tiểu Mã nghe bà ta nói như vậy, kéo Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Không có khả năng nhi, Tiểu Diệp Tử, hoàng hậu không phải hẳn là đều rất đẹp sao?"
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, “Tôi tuy không hiểu lịch sử, cũng biết hoàng đế cổ đại tuyển hậu, đều tìm từ trong nhà quan to quý nhân, hôn nhân chính trị cậu hiểu không, chính là bề ngoài giống cậu, hoàng đế cũng không được chọn.”
“Bà ta thật đúng là bộ dạng không có tốt bằng tôi.” Tiểu Mã lảm nhảm một câu, nhìn về phía một dãy kia phía sau hoàng hậu, trái lại tất cả đều là mỹ nữ, nhất thời ngứa ngáy trong lòng, hỏi bọn họ thân phận thế nào, trả lời đều là phi tử.
“Vị tráng sĩ này, nghe nói ngươi muốn bản cung bồi rượu, bản cũng không dám chậm trễ, mời tráng sĩ uống cạn chén này...” Nói xong từ một thái giám phía sau lưng khay, bên trong đặt hai cái chén bạc cùng một bầu rượu.
“Thôi, quên đi quên đi, tuổi người cũng không nhỏ nữa, ngươi nghỉ ngơi đi, để người phía sau đến.”
Nhưng hoàng hậu đã đến đây, rót hai chén rượu, khom người bung một ly, đưa đến trước mặt Tiểu Mã.
Tiểu Mã xấu hổ từ chối, liên bang lên uống một ngụm, nhíu mày nói: “Rượu này của bà thật cay!”
Đột nhiên cảm thấy trên người bốc khói, cúi đầu nhìn, mới cảm thấy không đúng, đột nhiên tung người một cái, hồn phách trực tiếp từ trong thân thể rút ra, thân thể nằm úp sấp ở trên mặt đất, há mồm hộc máu, đột nhiên cả người run rẩy, sau đó bất động.
“Cứu ta!”
Hoàng đế thừa dịp hắn mất tập trung, đột ngột từ mặt đất lao lên, hướng văn võ bá quan xông qua, lập tức có không ít quan viên ùa lên.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn xuất phát, đột nhiên cảm thấy hai chân căng lên, cúi đầu nhìn lại, là bị hoàng hậu ôm lấy, đồng thời hướng hoàng để hô: “Hoàng thượng người chạy mau đi!”
Diệp Thiếu Dương có chút không đành lòng, liền đứng lại.
“Phập!” “Phập!”
Bích Thanh phi thân lên, từ trước mặt hoàng để lướt qua, xông vào các quan viên cùng Cẩm Y vệ đứng trước nhất, chỉ cần đụng tới cô, lập tức bị đánh bay ra ngoài, thất khiếu đổ máu, chết ngay tức khắc.
Bích Thanh đem hoàng để kéo lại, một lần nữa ném ở dưới chân Tiểu Mã.
“Vì sao giết người!” Diệp Thiếu Dương đối mặt Bích Thanh quát lớn.
“Giống người lo trước lo sau như vậy, người đã chạy mất."
Diệp Thiếu Dương nhất thời không biết nói gì.
Tiểu Mã nhìn thân thể của mình–– thật ra thân thể này không quan hệ gì với hắn, hắn vốn tìm một thi thể làm thân thể, lúc trước vào cung bị hủy, hắn lâm thời bắt một hòa thượng, nhập ở trên thân gã, đảm đương thân thể, bởi vậy... Vừa rồi chính thức uống rượu độc là hòa thượng kia, bị độc chết.
Tiểu Mã tức giận đá một cước ở trên mông hoàng đế, nói với hoàng hậu: “Ta nói ngươi làm sao tốt bụng kính rượu như vậy, thì ra là muốn độc chết ta, nhưng thủ đoạn này của người đối với trẫm cũng vô dụng.”
“Yêu quái, yêu quái!” Kế sách của hoàng hậu thất bại, ôm mặt khóc lên.
Tiểu Mã phất phất tay, mệnh lệnh mấy thái giám đem bà ta kéo xuống, mấy thái giám kia cũng không dám không nghe theo, đi lên đem hoàng hậu đỡ xuống, đến hậu cung.
Tiểu Mã chỉ vào mấy phi tử hoa dung thất sắc kia nói: “Tiểu Diệp Tử, lông mày trắng, coi trọng người nào, tự mình chọn một.”
“Đừng lảm nhảm mấy thứ vô dụng.” Diệp Thiếu Dương lườm hắn, bảo hoàng đế phái cá người dẫn mình đi Bạch Hổ đường.
Hoàng để không có cách nào cả, ánh mắt từ trong đám người đảo qua, tìm Cẩm Y vệ, bảo dẫn theo Diệp Thiếu Dương đi qua.
Bạch Hổ đường không ở trong hoàng cung, ở trên đường bên ngoài.
Là một tòa tứ hợp viện nhìn qua không bắt mắt.
Đã người đi nhà trống.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra đại khái một lần, trong tổ hợp viện này có tu sở, có một góc phòng phân tán pháp khí như linh phù, trên bàn thờ của tụ sở, tượng thần đã không thấy đâu nữa.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận kiểm tra một lần, trong lư hương còn sót lại ba cây hương chưa đốt hết, hơn nữa trong phòng sương khói lượn lờ, nói rõ không lâu trước đó còn đốt hương, cũng chứng minh không lâu trước đây nơi này còn là có người.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương bắt đầu hoài nghi: những người này trong Bạch Hổ đường đều thuộc phe Tinh Nguyệt Nô, thực lực là không phải nói, Tiểu Mã một đường đánh tới, bọn họ khẳng định cũng sớm đã biết, bọn họ vì sao không chống lại?
Lui một bước để nói, cho dù bọn họ cảm thấy mình không phải đối thủ, ít nhất có thể kéo dài thời gian, để hoàng để trốn chạy, tránh vận mệnh bị bắt. Nhưng sự thật là, bọn họ không quản sự sống chết của hoàng để bù nhìn kia, tự mình chạy trốn.
Việc này chỉ có một loại giải thích: hoàng đế đối với bọn họ mà nói không quan trọng, so sánh, bọn họ không muốn rơi vào trong tay mình, miễn cho bị mình ép hỏi ra bí mật gì. Hoặc chính là, Thánh Linh hội đã có kế hoạch tốt hơn, hoàng để các thứ, hoàn toàn không cần thiết nữa.
Tu sở tổng cộng có năm cái, sau đó đều là phòng ngủ. Diệp Thiếu Dương nhìn khắp nơi một lần, kết quả phát hiện vài thứ không nên là kết quả của thời đại này: một cái hộp sạc điện nấu mì, còn là nhãn hiệu Khang Soái, còn có một cái bật lửa điện tử.
Quả nhiên, phát hiện mấy thứ này, đã chứng minh những kẻ gọi là cao nhân Bạch Hổ đường kia đều tới từ thế giới kia của mình.
Diệp Thiếu Dương cầm cái bật lửa, vừa đánh lửa vừa trở về.
Binh sĩ Cẩm Y vệ kia theo bên người hắn, nhìn hắn đem một vật nhỏ nhấn một cái có thể toát ra ngọn lửa, kinh ngạc than thở tột đỉnh.
Trở lại trong hoàng cung, Diệp Thiếu Dương nói tình huống, sau đó vài người tới một góc cung điện, phân tích tình huống trước mắt, chế định trước vài mục tiêu: một, tìm được đám người Tứ Bảo Trương Vô Sinh mất tích; hai, tìm được chỗ mắt trận của Cửu Tinh Điệp Khí Trận, còn có chỗ Tinh Nguyệt Nô ẩn thân, phá hủy bọn họ, tìm kiếm biện pháp rời khỏi thế giới này.
Mục tiêu thứ nhất, không có biện pháp gì hay, cuối cùng Diệp Thiếu Dương bảo hoàng để gọi đến một họa sĩ cung đình, vẽ tranh cho mấy vị mất tích, bảo vẽ thêm mấy phần, làm thành lệnh truy nã, đến dưới các nơi cửa thành dán, tìm kiếm người biết tình huống, đồng thời ở phía sau Công văn lệnh truy nã, Diệp Thiếu Dương viết hai ba câu ẩn ngữ, nếu là bản thân đám người Tứ Bảo nhìn thấy, mắt một cái có thể biết chân tướng sự tình.
Về phần điều thứ hai... Chỉ có thể từ trong kinh thành bắt đầu điều tra trước.
Tiểu Mã lúc này mới nhớ tới, đại bộ đội của mình còn ở ngoài thành, vì thế vội vàng bảo hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, tìm người đưa đến chỗ tướng quân thủ thành, bảo hắn mở cửa thành, đem người của mình thả vào.
“Còn có một việc phải làm.” Diệp Thiếu Dương nhìn văn võ bá quan trước mắt, nói, “Bọn họ đều bị hạ Trừu Hồn Thuật, ta phải giúp bọn họ giải chú trước, bằng không thật sự đánh nhau, lại không tiện giết bọn họ.”
“Nhiều người trúng chú như vậy, người làm sao lần lượt giải được.” Bích Thanh hỏi.
“Không cần lần lượt giải, ta có thể hòa nước bùa.”
Muốn dùng nước bùa giải Trừu Hồn Thuật, Diệp Thiếu Dương tính toán một phen, cần hơn mười phần pháp dược, trong đó còn có một số là dược liệu trân quý, rất hiếm thấy, nhưng, nơi này dù sao cũng là hoàng cung, Diệp Thiếu Dương bảo hoàng để hỗ trợ tìm đến đại nội tổng quản, đem được liệu viết lên trên, bảo hắn đi phối.
Tiểu Mã lại chọn một hán tử nhìn qua thân cường thể tráng bám vào trên người hắn, bảo người ta nhanh chóng dâng lên rượu và thức ăn.
Vì thế một ít đồ ăn thấy cũng chưa từng thấy được đưa từng món lên từ sảnh sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.