Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2748: Thổ Phỉ Chặn Đường (2)




Nhưng, cuối cùng coi như hắn đã hiểu rõ ràng, vì sao mọi người đều muốn có được Sơn hải ấn, ở trong mắt bọn họ, thứ này chính là bảo bối bug có thể phá hư quy tắc thiên địa.
Diệp Thiếu Dương rất muốn nói với bọn họ một tiếng, bọn họ thật sự suy nghĩ nhiều rồi
Tiếp tục hỏi, Trầm Cường nói với bọn họ, Chúa tể thế giới này là Tinh Nguyệt Nô, bà ta sắp độ kiếp, muốn không ngừng hấp thu nguyện lực,mà duy trì Cửu tinh điệp khí trận cần phải có chín pháp sự cường đại, trong đó có sáu người là đệ tử đắc lực của Tinh Nguyệt Nô, những người khác, đều là Hiên Viên sơn đến giúp đỡ.
Về phần những người này là ai, Trầm Cường cũng không biết, địa vị của hắn ở Thánh Linh hội chỉ là một Đường chủ, xem như trung bình, hơn nữa lại là môn đồ chứ không phải đệ tử, đại lão chân chính, hắn không được tiếp xúc.
Ở Pháp thuật công hội, dựa theo tiêu chuẩn Tinh Nguyệt Nô định ra, đệ tử cùng môn đồ là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, đệ tử chính là đồ đệ mình thu nhận, mặc kệ tu vi thể nào, đều là đích hệ, tu luyện cũng đều là công pháp bà ta truyền thụ, mà môn đồ, chính là những người này đã có sự môn, sau đó quy thuận Pháp thuật công hội, về địa vị tự nhiên phải thấp hơn một chút.
Môn đồ cũng có thể thăng cấp thành đệ tử, đầu tiên phải trung thành, trước tiên rút lui khỏi sự môn vốn có của bản thân rồi gia nhập Pháp thuật công hội, nhưng cái này lại là chuyện giới pháp thuật khinh thường nhất, rất nhiều người đều không thể từ bỏ thể diện, bởi vậy chỉ cần một cửa này thôi đã ngăn cản rất nhiều người, sau đó còn có yêu cầu về thực lực...
Là một môn đồ, Trầm Cường đã đem tất cả những gì hắn biết đều cung cấp ra, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi thêm mấy vấn đề, Trầm Cường đều không đáp được, đành phải thôi.
“Một vấn đề cuối cùng, thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này?
“Thế giới này, tiến vào dễ dàng, muốn ra đi đó là không có khả năng, trừ vài vị thượng sư bên cạnh Tinh Nguyệt Nô, ta không gặp bất cứ kẻ nào từ nơi này đi ra ngoài, bao gồm bản thân bọn ta, bằng không ta cũng không đến mức đem cô nương đó giữ mãi ở bên người, ở nhân gian, muốn tìm cô nương vẫn là thực dễ dàng.” Trầm Cường bất đắc dĩ cười.
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, hỏi hắn: “Vậy mấy thượng sư kia đi ra ngoài như thế nào?”
“Hắn là chào hỏi nói rõ với mấy tông sư thủ trận, thả ra một chỗ hổng, cho bọn họ đi ra ngoài, nhưng làm như vậy thực phiền toái, cũng không an toàn, cho nên rất ít có người đi ra ngoài, trừ phi thật sự là chuyện vạn phần cấp bách, cụ thể ta cũng không biết, ta cấp bậc này, căn bản không được tiếp xúc.”
“Cho nên, ngươi nói xong rồi phải không.” Trầm Cường nhìn hắn, trong mắt hiện ra một tia khẩn trương.”Ngươi muốn thế nào đối với ta?”
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, tay phải đột nhiên nâng lên, mộc kiếm nhanh chóng chọc vào mắt hắn.
“Phập!”
“Phập!”
Hai đôi mắt đều bị đâm hỏng, máu loãng lẫn lộn hai màu đen xanh chảy ra.
Trầm Cường trì độn vài giây, mới kêu thảm thiết hẳn lên, ôm hai mắt lăn lộn ở trên đất, miệng réo: “Diệp Thiếu Dương, người đã nói không tra tấn ta mà!”
Trong lúc nói chuyện với hắn, Diệp Thiếu Dương luôn cực lực khắc chế cảm xúc, một khi ra tay, sẽ không thể khắc chế được, tiến lên một cước đá hắn ngã lăn, một chân đạp lên cổ, dùng mộc kiếm điên cuồng đâm vào mặt hắn.
Kiếm tuy là gỗ, nhưng so với thịt vẫn cứng hơn, rất nhanh, khuôn mặt của Trầm Cường đã bị đâm thành tổ ong vò vẽ, huyết nhạc mơ hồ, không đành lòng nhìn thẳng.
Đằng Vĩnh Thanh hơi hơi nhíu mày, đệ tử cùng thủ hạ Trầm Cường đang bị hắn giám sát cũng một đám trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lo sợ bất an không thôi, bọn họ không nghĩ tới, Diệp Thiếu Dương này là đệ tử chính phái, lại có thể tàn nhẫn như vậy.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi...”
Trầm Cường không còn khí lực mà giãy dụa, hấp hối hừ nói.
“Cảm giác thế nào?" Diệp Thiếu Dương một kiếm chui vào bụng hắn, bộ mặt dữ tợn cười với hắn dùng mũi kiếm quẩy tung bụng hắn. Kịch liệt thống khổ khiến cho toàn thân Trầm Cường đều run ray.
Nếu chỉ nhìn một cảnh này thôi sẽ cảm thấy Diệp Thiếu Dương quả thực chính là tên biến thái cuồng, nhưng mà... Đằng Vĩnh Thanh tuy cảm thấy tàn nhẫn, trong lòng cũng thực sự sảng khoái, âm thầm xiết chặt nắm tay.
“Rất thống khổ phải không?” Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Cường cười lạnh, đôi mắt cũng là đỏ bừng, hầu như sắp chảy máu.”Lưu Ly Ly, còn có các cô nương từng bị người tra tấn, bọn họ thống khổ, ngươi có từng nghĩ tới không!!”
Dùng sức một cước đạp ở trên cổ tay hắn, răng rắc một tiếng, xương tay bị gẫy, Diệp Thiếu Dương dùng sức nghiền xuống, sau đó dùng phương pháp đồng dạng, đem tứ chi hắn toàn bộ bẻ gẫy, sau đó nghiền nát, sau đó thối lui sang một bên, lấy ra một tấm linh phù, bút chu sa cùng chu sa (đều vẫn là đồ vật của chính Trầm Cường), ở bên cạnh bắt đầu vẽ bùa.
Trầm Cường tuy thương thế thảm trọng, nhưng cũng không là vết thương trí mệnh, động cũng không động, chỉ có thể nằm ở trên đất, chờ đợi vận mệnh của mình trong cực độ thống khổ cùng SỢ hãi.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã vẽ bùa xong, không vội không chậm đi tới, ngồi xổm bên cạnh hắn, nói: “Ngươi cho là như vậy đã xong rồi sao, đáng tiếc, vừa mới bắt đầu thôi... Ta vẽ một đạo Khóa hồn phù, nhưng, không phải Khóa hồn phù bình thường, sau khi người đi vào, cứ cách một canh giờ, sẽ gặp một lần lôi kiếp, nhưng lôi kiếp này nhằm vào thân thứ ngươi, ta cũng chưa từng thể hội, hình như là rất thống khổ, nhưng hồn phách người có thể sẽ không bị thương, sau lôi kiếp, thời gian một canh giờ cũng đủ để thần thức người phục hồi như cũ, sau đó thừa nhận vòng tiếp theo...
Đây là pháp thuật Mao Sơn ta dùng để thẩm quỷ, ngươi cũng là đệ tử Mao Sơn, người hắn là biết pháp thuật này quá mức tàn nhẫn, Nam Tông bọn ta ba đời trước chưa từng có ai dùng tới, nhưng, hôm nay ta phải phá kiếp.
Khi ta còn sinh thời, ta sẽ vẫn đem ngươi nhốt trong linh phù này, ngươi cũng yên tâm, cho dù ta chết, trước khi chết cũng sẽ đem linh phụ giao cho người thỏa đáng để bảo quản, tuyệt không thả ngươi đi, ừm, lúc này đây, ta nói được làm được.”
"A..."
Khi nghe Diệp Thiếu Dương giới thiệu khóa hồn phù, Trầm Cường như hồi quang phản chiếu kích động hẳn lên, hắn biết đây là hình phạt đáng sợ cỡ nào, đáng sợ nhất là, không có kỳ hạn...
“Diệp Thiếu Dương, ngươi... Ngươi không thủ tín!”
“Với người như ngươi, ta thủ tín làm con mẹ gì!”
“Van cầu người, cầu xin người, đừng mà, người muốn ta làm cái gì cũng được, van xin ngươi, ô ô...” Ác nhân này lại có thể khóc lên.
“Cầu xin ta sao? Ngươi sợ hãi?”
“Sợ, ta sợ, van cầu ngươi, đừng làm như vậy, hay là người cho ta rơi xuống đi âm ty đi, ngươi xử lý ta đi...”
Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, “Hiện tại biết địa ngục tốt rồi sao? Đáng tiếc, chậm rồi, từ từ cảm nhận nỗi tuyệt vọng cuối cùng của ngươi đi, bởi vì qua một hồi, ngay cả tuyệt vọng người cũng không thể.”
Trầm Cường khác hẳn lên, huyết nhục mơ hồ trên mặt hắn, đã không thể có biểu cảm gì, chỉ có thanh âm ô ô phát ra trong cổ họng.
Diệp Thiếu Dương không hề cảm thấy hắn đáng thương, chỉ thấy thật đã giận.
“Chuẩn bị tốt nha!”
Diệp Thiếu Dương một cái tát chụp lên trên ót hắn, tha hồn phách hắn từ nhục thân ra, Trầm Cường bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nhưng thủy chung không thể giãy khỏi lòng bàn tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.