Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2736: Song Diện Công Chúa (2)




“Đương nhiên rồi, tiên tử yên tâm.” Lâm Tam Sinh chắp tay, “Chỉ là... Tiên tử sao lại nghĩ vậy?”
Diệu Quang tiên tử quay người nhìn thoáng qua dưới núi, Đạo Phong bọn họ còn phải một lát nữa mới lại đây, vì thế đi đến trước mặt hắn, từ trong tay áo lấy ra một vật nhỏ, đưa cho Lâm Tam Sinh, cúi đầu, nhỏ giọng nỉ non nói:
“Ta tự tay may cho ngươi một cái túi hương, bên trong chứa một viên tuyệt phẩm bạch ngọc tủy, có thể thanh tâm linh mục, thứ nhất có thể nâng cao tinh thần, thứ hai sẽ tránh bị ảo thuật mê hoặc..."
“Tiên tử ngươi.” Lâm Tam Sinh hoàn toàn ngơ ngác.
“Ngươi là nhất quân chủ soái, trên chiến trường luôn phải cẩn thận một chút.” Diệu Quang tiên tử đỏ mặt nói xong câu đó, đem túi hương nhét vào trong tay hắn, thả người trực tiếp từ trên vách núi đen phi đi xuống, tránh gặp mặt Đạo Phong.
Lâm Tam Sinh mờ mịt nhìn bóng người Diệu Quang tiên tử lăng phong rời đi, nhìn lại túi hương trong tay, dù là ở trên chiến trường hắn mưu lược hơn người, nhưng mà phương diện tình cảm nam nữ, quan niệm của hắn vẫn còn dừng lại ở thời đại kia của hắn, không hiểu lắm những chuyện này, nửa ngày mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Móa oi, vậy là Diệu Quang tiên tử thể hiện tình cảm với mình? Không thể nào!
“Soái phủ trong địa, chớ có thiện sẩm!”
Lâm Tam Sinh phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn lại, Đạo Phong ba người đã đến đỉnh núi, bị một sĩ quan của mình ngăn trở.
Sĩ quan này là đệ tử ngoại môn được Quảng Tổng thiện sự thu nhập trong thế giới trong tranh, nghiêm khắc mà nói, xem như sư đệ của mình, bản thân lần này đi thế giới trong tranh, chọn một đám đệ tử mang lại đây, bọn họ tuy là hồng hoang sinh linh, nhưng mà nhiều năm được Quảng Tông thiên sử dụng nhân gian lễ pháp giáo hóa, cùng nhân loại không có gì khác nhau, còn càng thủ lễ tiết hơn.
Sĩ quan này tên là Chân Minh, bọn họ vốn cũng chưa có tên, sau khi bái sư, Quảng Tổng thiện sự đều đặt đạo hiệu cho bọn họ, mọi người đều lấy chữ lót là “Chân”, Chân Minh này thực lực không kém, được mình bổ nhiệm làm thị vệ trưởng, tạm thời cung điện còn chưa xây xong, để cho hắn phụ trách canh giữ son môn.
Hắn căn bản không biết Đạo Phong cùng hai em gái kia, chỉ là xuất phát từ chức trách mà ngăn bọn họ lại.
Đạo Phong đứng lại, cúi đầu nhìn hắn.
Trên người hắn tự mang khí thế, cho dù không ra tay, liếc mắt một cái cũng có thể cảm giác ra là tuyệt thế cường giả, nhưng mà Chân Minh ngang đầu nhìn hắn, hoàn toàn không ngại.
“Ngươi là sinh linh nơi nào?"
Em gái mặc quần áo gợi cảm bên cạnh Đạo Phong đi lên, ngửi ngửi cổ hắn.
“Này, làm gì vậy? Chân Minh không hiểu.
“O, ngươi là yêu, nhưng người trên người như thế nào lại không có loại mùi này, nhìn bộ dáng thực ngon miệng.”
Ở trước mắt bao người, em gái trực tiếp ôm lấy cổ Chân Minh, dán miệng lên miệng hắn, bắt đầu hôn hắn.
"A!"
Trên núi dưới núi phát ra một mảng kinh hô.
Chân Minh muốn phản kháng, nhưng mà phát hiện mình toàn thân cao thấp bị một cỗ lực lượng vậy chặt, một chút cũng không động đậy được.
Nữ tử vươn đầu lưỡi, gợi mở miệng hắn ra, dướn vào trong, khuấy đảo trong khoang miệng hắn, trong giây lát, đầu lưỡi dùng sức vươn tới, từ trong cổ họng cắm vào, tiếp tục quấy động trong khoang bụng.
Chân Minh là yêu, trong cơ thể cũng có ngũ tạng lục phủ giống như nhân loại, dưới sức khuấy động lung tung của cô, tất cả đều nát, sau đó nữ tử dùng sức hút khí, đem ngũ tạng lục phủ của hắn, còn có huyết dịch toàn thân, tất cả đều hút hết.
Nhưng mười giây công phu, hơn nữa người bên cạnh nhìn không rõ chi tiết, còn tưởng rằng bọn họ đang hôn môi, thậm chí còn có không ít người âm thầm hâm mộ, trong giây lát, đoàn người phát hiện thân thể Chân Minh không ngừng co rút lại.
“Đừng!”
Lâm Tam Sinh lao xuống núi, đến thời điểm đuổi tới phụ cận sơn môn, nữ tử cũng vừa thả Chân Minh ra, rơi trên đất, hắn lúc nãy còn sống sờ sờ bây giờ chỉ còn lại có một tấm da mỏng.
Trên sân đạo, một mảng im ắng, toàn bộ mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng ghê người vừa xảy ra trước mắt, bọn họ từng trải qua chiến tranh, những cảnh tượng máu me tàn nhẫn ra sao cũng đều từng gặp, nhưng mà... vừa cười vừa nói đem một người xa lạ giết chết, còn hút khô hết huyết nhục của người ta, tàn nhẫn như thế, cho dù là đặt trên người ta tu quỷ yêu đều thực hiếm thấy.
Mấu chốt là, sau khi hút khí huyết nhục, nữ tử này còn liếm liếm máu trên môi, thè lưỡi với Đạo Phong, lộ ra nụ cười ngây thơ thánh thiện, “Ngon quá, ngon quá, Đạo Phong ta nói với người, đã lâu ta chưa được ăn mỹ vị như vậy.”
Đạo Phong mày nhăn mày nhó hẳn lên, không phải hắn khoanh tay đứng nhìn, mà là cô đột nhiên động thủ, muốn ngăn cản đã không kịp, về phần Nhuế Lãnh Ngọc, phản ứng càng chậm, cho tới bây giờ mới phản ứng lại, đột nhiên biến sắc, mắng có một tiếng: “Biến thái!”
Nữ tử cười hì hì, cũng không tức giận.
Đạo Phong quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh nhìn hắn, vẻ mặt tức giận, bộ dáng này giống như đang chờ hắn giải thích.
“Cô ấy là Tiêu Đề, Long tộc công chúa. Người chắc cũng nghe qua tên của cô.”
Long tộc công chúa!
Bốn chữ này vừa được thốt ra, trên núi ồ lên một mảng.
“Đạo môn thất tuyệt chi nhất Long tộc công chúa!”
Có người sợ hãi kêu lên. Đây là một người trong truyền thuyết, không ngờ lại là một nữ nhân biến thái như vậy. Mấu chốt là bề ngoài đáng yêu như vậy, trong lòng lại tàn nhẫn như thế.
Lâm Tam Sinh cũng nhíu mày, nhưng vẫn như cũ bảo trì trấn định, lập tức nhìn Đạo Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Vậy thì sao chứ?”
Đạo Phong nói: “Chuyện của cộ ta, không liên quan đến ta. Người có bản lãnh thì giết cô ta đi.”
Lâm Tam Sinh nhìn nhìn hắn, phất phất tay, lục đạo nhân ảnh, từ đỉnh núi bên kia bay tới, tất cả đều mặc đồ đen, mang theo mặt nạ bảo hộ, trong tay mỗi người đều cầm theo một cây kiếm gỗ màu rám nắng, mặt trên lóe ra hàn quang giống như kim chúc, vừa nhìn là biết không phải gỗ bình thường.
Đạo Phong quét mắt nhìn mấy người này một cái, thực lực cũng không yếu, nói với Lâm Tam Sinh: “Bảo tiêu của người?
“Ám sát nhiều, không thể không phòng.”
Lâm Tam Sinh nhìn lướt qua những thủ hạ của mình, đều đang trông mong ở mình, nhất là đồng môn mình mang từ hồng hoang thế giới về, đều vẻ mặt bị phân, nhưng mà quân kỷ nghiêm minh, Lâm Tam Sinh lại ở đây, bọn họ không dám tự định đoạt, vì thế đều nhìn hắn cầu xin, chờ xem hắn xử lý như thế nào.
Lâm Tam Sinh trong lòng cũng thực bị phẫn, nhưng là thực khó xử, theo lẽ, kẻ chết là thuộc hạ của mình, nếu mình không ra mặt vì hắn, nhiều người nhìn như vậy, nếu thả cô ta đi, những thủ hạ này
vọng đau khổ, tương lai còn có ai bán mạng vì mình? Nhưng mà động thủ, cho dù Đạo Phong không hỗ trợ, muốn bắt Long tộc công chúa cũng không dễ dàng, nếu Đạo Phong hỗ trợ... vậy quả thực chính là một mảng huyết vũ tinh phong.
Huống hồ, vì duyên cớ với Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong tóm lại là người một nhà, hơn nữa đến nơi đây, khẳng định là tìm mình có việc, mà nay sự tình còn chưa nói, lại đánh nhau, thật sự rất buồn bực.
Dù Lâm Tam Sinh thông minh tuyệt đỉnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Tiêu Đồ kia lại cứ trưng ra bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến mình ngay cả thái độ giải thích cũng không có.
Đạo Phong quay đầu nhìn cô, nói: “Nhổ hồn phách hắn ra.”
Tiêu Đồ sửng sốt một chút, nói: “Tuy ta lấy hồn phách của hắn cũng vô dụng, nhưng sao phải nghe lời ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.