Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2708: Càng Thêm Quỷ Dị (2)




Diệp Thiếu Dương trong lòng chùng xuống, chuyện này... thật sự là nghĩ kỹ thấy quá đáng sợ.
Những gì Bích Thanh nói, hơi giống như điển cố Trang Chu mộng hồ điệp.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Ít nhất hiện tại ta có thể xác định, thế giới hiện tại này, với ta mà nói là giả, ta biết mình là ai?
“Ngươi là Diệp Thiếu Dương, không phải Dương Thiệu Nghiệp, nhưng nếu có một ngày có người nói với ngươi, ngươi không phải Diệp Thiếu Dương, mà là một người khác, những gì trước kia người trải qua chỉ là một giấc mộng, vậy nên làm gì bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Từ khi nào người lại thích thảo luận triết học cùng người ta vậy?”
Bích Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, cười cười, “Chỉ là suy nghĩ một chút, phía trước có thể bị sửa chữa ký ức, biến thành tức phụ người, nhưng mà lúc ấy, ta lại không hề có chút ý thức đó đều là giả, loại cảm giác này thực đáng sợ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, ngồi xuống bên giường, nói: “Ta có thể lý giải loại cảm giác này. Nhưng, ít nhất trước mắt ta biết mình là Diệp Thiếu Dương, vạn nhất ngày nào đó phát hiện mình không phải, đến lúc đó nói sau ha, rốt cuộc ta không thể vì loại giả thiết này, từ bỏ cuộc sống hiện mình của mình phải không?”
Bích Thanh gật gật đầu, cười nói: “Chính xác! Thật ra, vừa nãy ta cũng chỉ là giả thiết một chút, trên cơ bản không có khả năng như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Theo lý luận mà nói, là có loại khả năng đó, nhưng nếu muốn thật sự hiểu rõ tất cả, chúng ta không làm được, khả năng chỉ có nhảy khỏi tam giới lục đạo, từ ngoài tất cả quy tắc nhìn tự thân, mới có thể biết tất cả chân tướng.”
Diệp Thiếu Dương rời giường, cùng Bích Thanh đi ra rửa mặt. Bích Thanh là yêu, nhưng hoa sen vốn chính thích sạch sẽ, rất lâu này cô đều giống như nhân loại, kiên trì đánh răng.
Sau đó là điểm tâm, Bích Thanh khẳng định không ăn. Yêu quái thì có thể ăn, cũng không kiêng kỵ gì rau thịt, nhưng đại bộ phận yêu quái không có hứng thú gì đối với thực phẩm của nhân loại (ngoại trừ ngoại lệ đặc thù), nhạt như nước ốc, lười ăn.
Bích Thanh làm bộ mình thân thể không thoải mái, ăn không vô này nọ, Miêu Nhi vừa nghe liền có chút khẩn trương, tha thiết đem một chén cháo đến trước mặt cô, nói: “Tiểu thư, nếu cô ăn không V, vậy tốt xấu gì cũng húp miếng cháo đi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu với cô, ý tứ kêu cô làm cho có lệ, tránh để Miếu Nhi thắc mắc, rất phiền toái.
Bích Thanh đành nghiêng đầu uống một ngụm, vẻ mặt đột nhiên cũng đờ, miệng ngậm ngùm cháo, vẻ sợ hãi hỏi: “Đây là cháo gì vậy!”
“A. Đây là cháo hạt sen long nhãn a, chuyên môn nấu để tiểu thư bồi bổ..."
Hạt sen!!!
Bích Thanh phun hết mọi thứ trong miệng ra, trực tiếp vọt ra tới ngoài cửa, tựa vào cửa cố gắng nôn
ra.
Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy.
Hạt sen... Đối với Bích Thanh mà nói, cảm giác tựa như con người không cẩn thận ăn phải thịt người vậy. Không điên cuồng nôn ra mới là lạ.
Lúc này Qua Qua sôi nổi đi tới, theo sau còn có mẫu thân hắn, là cô nương tên Trần Duyệt.
“Thẩm thẩm bị làm sao vậy?” Qua Qua nghiêng đầu hỏi.
Trần Duyệt cũng tỏ vẻ quan tâm.
Miếu Nhi vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng giải thích, thiếu nãi nãi không biết tại sao lại nôn ra.
Trần Duyệt nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, cười thần bí, vỗ bả vai Qua Qua nói: “Con sắp Có một đệ đệ đó.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên phản ứng, há, nôn nghén a?
Diệp Thiếu Dương để cho Miêu Nhi đưa chút điểm tâm tới cho Đằng Vĩnh Thanh, còn có trữ yêu kia, Cố ý dặn dò, Đằng Vĩnh Thanh không ăn thịt, trừ yêu không ăn thịt lợn, tiện tay cất bát canh hạt sen trên bàn đi, tránh để Bích Thanh nổi cơn.
“Đúng rồi tẩu tử, có di ảnh ca ca đệ không, đệ muốn xem một chút.”
“Di ảnh?”
“Ừm.” Diệp Thiếu Dương vỗ lên ót, “Di ảnh, bức họa.”
Trần Duyệt gật gật đầu, cắn cắn môi, nói: “Lát nữa để tới phòng ta đi, ta tìm cho đệ.”
Cơm nước xong, Qua Qua lại đi đến học đường.
“Thúc thúc, thẩm thẩm, Con đi nha!” Qua Qua vui vẻ giống như học sinh tiểu học. Diệp Thiếu Dương cùng Bích Thanh nhìn xong chỉ biết cười khổ.
Diệp Thiếu Dương đi theo Trần Duyệt về phòng cô, Diệp Thiếu Dương sau khi đi vào, xoay người định đóng cửa, Trần Duyệt hơi ngượng ngùng cười cười, nói: “Không cần đóng cửa.”
“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
Trần Duyệt lại có chút xấu hổ, nói: “Thúc thúc chẳng lẽ không hiểu được lễ tiết sao, chúng ta tuy là thúc tấu, nhưng vẫn phải tị hiềm, nếu đóng cửa, khó tránh khỏi người trong nhà thị phi.”
Sặc... Cổ đại thật đúng là nhiều quy củ.
Vào nhà rồi, Trần Duyệt để cho hắn chờ, sau đó đi vào bên trong, phòng ngủ của cô còn có vách ngăn, Diệp Thiếu Dương nghĩ cô phải đi lấy bức họa, kết quả nghe thấy tiếng ma sát đá lấy lửa, đi qua thì thấy, cô đang đốt nhang.
Trong phòng nhỏ kia, có một điện thờ, bên trong thờ phụng một pho tượng thần, Diệp Thiếu Dương đi qua liền thấy, quả nhiên, tượng thần kinh bà bà.
Trần Duyệt dâng hương, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đệ cũng thắp một nén nhang đi, bình thường để không cung phụng linh bà bà cũng được thôi, hôm nay nếu đã tới đây, dù sao cũng phải cúi bái một cái.”
Diệp Thiếu Dương không có cách nào khác, đành phải đi tới thắp một nén nhang, thời điểm cắm vào lư hương, nhìn tượng thần Linh bà bà, trong lòng thầm nói: “Lão tử không biết ngươi là quỷ gì, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ giết chết người...”
Trần Duyệt trở lại phòng ngủ, từ trong tương tìm được một bức họa, đưa Diệp Thiếu Dương xem.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền sửng sốt.
“Đây là ca ca đệ?”
“Chẳng lẽ đệ ngay cả tướng mạo ca ca cũng đã quên?”
“Không không, ta đương nhiên nhớ rõ.” Diệp Thiếu Dương nhìn bức họa cười khổ, cái này là bức họa Đạo Phong mà!
Thật sự là lợi hại a. Không biết tất cả những điều này là ai an bài, còn bày trò đùa nặng đô như vậy, lấy bức họa của Đạo Phong làm ca ca mình.
Trần Duyệt cũng đi tới, cùng hắn xuất thần nhìn bức họa Đạo Phong, trên nét mặt mang theo đau thương.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới vẻ mặt của cô, trong lòng rất chút khó chịu, ký ức của cô, tất nhiên là cũng bị sửa chữa. Khả năng có đúng là một quả phụ, lão công chết rồi, nhưng mà bộ dáng lão công, bị kẻ thần bí phía sau màn sửa chữa thành bộ dáng Đạo Phong, thế cho nên ngay cả dung mạo thân nhân đã chết của mình đều lầm. Nghĩ lại cũng thực bị ai.
Nỗi hận của Diệp Thiếu Dương đối với kẻ khống chế phía sau màn cái kia lại gia tăng thêm vài phần.
An ủi Trần Duyệt một phen, Diệp Thiếu Dương đi ra, tìm Bích Thanh cùng Đằng Vĩnh Thanh, vốn định gọi cả trư yêu, kết quả tên này còn đang ngủ, vì thế mặc kệ hắn, ba người đi ra ngoài, hướng tới ngoài thành.
“Ngươi xác định, môn phái kia vẫn còn?” Trên đường, Đằng Vĩnh Thanh lo lắng hỏi.
“Tám phần là vậy. Nếu lão hòa thượng kia không gạt ta.”
Diệp Thiếu Dương nói là một ngôi chùa miếu bằng đá ngoài thành, tên là Thanh Phong tự, là môn phái tu hành. Thời điểm Diệp Thiếu Dương ở thành thạch, theo chân bọn họ có giao tế vài lần. Môn phái này lúc ấy không có tên tuổi, đệ tử cũng rất ít, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại trong pháp thuật giới, nhưng mà phương trường bên trong nói với Diệp Thiếu Dương, chùa miếu này của bọn họ đã tồn tại hơn mấy trăm năm, thời đầu Minh triều đã có.
Nếu lão hòa thượng này không nói dối, vậy chiếu theo lời của hắn, ngôi chùa đó ở thời đại này đã tồn tại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.