Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2625: Hành Trình Mới (1)




“Tam giới đồn đãi, Quỷ Vương nếu muốn xuyên qua hư không buông xuống nhân gian, tất nhiên chỉ có thông qua thân thể của người, giống như đoạt xá... Ta không thể để loại chuyện này xảy ra, chỉ có sớm làm phòng bị.” Đạo Phong rất hiếm thấy cười cười, “Ngươi có ý kiến sao?”
“Có!” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nhìn hắn.
“Có ý kiến cũng vô dụng, người đánh không lại ta.” Giọng điệu Đạo Phong trở nên thoải mái, dù sao, Đoạt Xá Phệ Hồn Chú đã gieo xuống, với hắn mà nói, Nhuế Lãnh Ngọc không có uy hiếp gì nữa, dù sao cũng là em dâu mình, không cần thiết luôn luôn làm ngầu trước mặt cô.
Nhuế Lãnh Ngọc tức giận nhìn hắn.
“Xem như bồi thường đi, sau này an nguy của người ta chịu trách nhiệm, tuyệt không để người bị người ta gây thương tích là được. Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Phong Chi Cốc.”
“Đi luôn bây giờ?” Nhuế Lãnh Ngọc giật mình, nói: “Ta muốn đi thăm Thiếu Dương trước.”
“Tương lai sẽ có cơ hội, chúng ta không thể ở lại nhân gian quá lâu, để tránh nảy sinh sự tình.”
Hắn nói Thiếu Dương không sao, vậy nhất định là không sao, nếu không hắn nhất định so với mình Còn lo lắng hơn. Nghĩ đến một điểm này, tâm tình Nhuế Lãnh Ngọc sáng sủa hơn rất nhiều.
Kết cục này, đã là rất khá rồi.
Bọn Thiếu Dương đều không sao, mình cũng rời khỏi Linh Giới lạnh như băng, tương lai cũng còn có thể gặp mặt Thiếu Dương, càng có cơ hội ở bên nhau. Đối với cô mà nói, thế này đã tính là kết cục như mộng ảo rồi.
Tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều, Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy duỗi cái lưng mỏi, lại tham lam hít một ngụm không khí nhân gian, hướng Đạo Phong cười nói: “Vậy người đi cùng ta một chút đi.”
“Đi cùng người một chút?” Đạo Phong có chút bất ngờ.
“Đúng, ta muốn đi xung quanh một chút, phơi nắng một chút, sau đó... Đi ăn thịt bò một bữa, ta lâu lắm chưa về nhân gian, người chung quy nên để ta thể nghiệm một phen.”
Đạo Phong trở nên có chút khó xử, cùng cô em đi dạo phố ăn cơm loại chuyện này, với hắn mà nói quá xa lạ, nhưng mình lại từng đáp ứng bảo hộ cô ấy, Đạo Phong suy nghĩ hồi lâu, mắt đột nhiên sáng ngời, ra vẻ khó xử nói: “Cái này không thích hợp, dù sao ta là sư huynh của Thiếu Dương, mà người với hắn... Những thứ người nói, nên là Thiếu Dương đi cùng ngươi, ta...”
Nhuế Lãnh Ngọc giống như phát hiện chuyện đặc biệt thú vị, che miệng cười lên.
“Đạo Phong, thì ra chuyện người không muốn làm, ngươi cũng biết tìm cớ, còn là cái cớ sứt seo như vậy, Đạo Phong người từ bao giờ tuân thủ lễ pháp như vậy?”
Đạo Phong suy nghĩ, cũng cảm thấy lý do này của mình quá yếu ớt, đành phải thỏa hiệp.”Vậy được rồi, cho người một giờ.”
Nhuế Lãnh Ngọc hướng hắn chớp chớp mắt, đứng dậy giãn gân cốt một phen, hướng trong rừng cây đối diện chui vào, Đạo Phong bất đắc dĩ, đành phải tung người đuổi theo.
“Thiếu Dương, cứu em, cứu em...”
Ở trong một mảng hư không, Diệp Thiếu Dương nghe thấy Nhuế Lãnh Ngọc khóc hô, từ nơi xa xôi truyền đến, không tự chủ được bay tới, rừng rậm, sông, núi không ngừng lưu chuyển ở bên cạnh mình, ý thức giống như xuyên qua một cái lại một cái thời không, cuối cùng tới bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Một cô nương đứng ở bên dòng suối, hai tay ôm mặt, nức nở khóc.
Xem thân hình cùng quần áo cô, rõ ràng chính là Nhuế Lãnh Ngọc.
“Lãnh Ngọc...”.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đi qua, vòng tới trước mặt cô, hai tay ôm khuôn mặt cô, không ngừng gọi tên cô, an ủi, cầm lấy đôi tay run rẩy của cô, chậm rãi từ trên mặt đưa xuống.
Diệp Thiếu Dương hét lên “A” một tiếng, hướng phía sau nhảy ra thật xa.
Phía dưới đôi tay kia, là một cái đầu lâu xương sọ! Một cái miệng rộng tách ra, hướng mình cười, chảy thi thủy màu xanh lục.
Diệp Thiếu Dương Vũ ngồi bật dậy.
Căn phòng xa lạ.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, cúi đầu nhìn thấy chân trắng noãn đắp trên người, bên trên có một chữ thập màu đỏ.
Bệnh viện?
Tựa như là phản xạ có điều kiện, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy trong lồng ngực mình mơ hồ đau đớn một phen, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới thấy trước ngực quấn quanh từng vòng bằng vải, hơn nữa trên mu bàn tay mình cũng cắm vài cái ống tiêm truyền dịch, cảm giác trên mặt cũng không đúng, khẽ sờ, ngay cả trong lỗ mũi cũng cắm ống..
Đây là chơi trò gì thế?
“Có ai không!”
Diệp Thiếu Dương hộ một tiếng, cửa lập tức bị đẩy ra, một y tá đi đến, Chu Tĩnh Như và Trương Tiểu Nhị đi theo phía sau, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, lập tức theo y tá xông lên, đè hắn không cho cử động lung tung.
“Thiếu Dương ca, toàn thân anh đều là vết thương, tuyệt đối đừng động đậy linh tinh!” Chu Tình Như cực kỳ khẩn trương.
“Đây là... Nhân gian?
Y tá đang đo nhiệt độ cơ thể cho hắn, nghe thấy câu này, ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn, ngập ngừng nói với Chu Tĩnh Như: “Anh ấy sẽ không là tinh thần cũng có vấn đề chứ...”
Diệp Thiếu Dương muốn ngất.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, y tá lại đi tìm bác sĩ, làm cái kiểm tra tương đối toàn diện, kết quả nhìn số liệu kiểm tra đo lường ra kinh ngạc ngây người.
“Làm sao vậy bác sĩ Trương, có tình huống gì không ổn sao?” Chu Tĩnh Như thấy bộ dạng này của bác sĩ, nhất thời khẩn trương hẳn lên.
“Không không không hoàn toàn ngược lại, tôi chỉ là khó có thể tiếp nhận... Cậu ta vài ngày trước lúc được đưa tới, cả người còn bị thương nặng, tính mạng lâm nguy, tuy kết quả cấp cứu rất tốt, nhưng dựa theo bình thường mà nói... Cậu ta ít nhất còn cần nửa tháng trở lên mới có thể khôi phục thành như vậy, sao lại... Thế này không khoa học, tốc độ khôi phục của thân thể cậu ta cũng quá nhanh
rồi!”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, tố chất thân thể của mình nếu giống với người thường, đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi, bây giờ có thể có trên mộ cũng đã cao ba trượng. Lúc này muốn xuống giường, bác sĩ vội vàng đè hắn, tỏ vẻ tuy thân thể hắn khôi phục không tệ, nhưng dù sao cũng là người bệnh nặng, còn cần quan sát một tuần mới có thể xuống giường.
Nhìn bộ dáng đầy chuẩn chỉ của bác sĩ, Diệp Thiếu Dương cũng không cứng đầu nữa, tỏ vẻ mình nhất định phối hợp, bác sĩ lại dặn dò một phen, lúc này mới rời đi.
“Mau nói cho anh biết, chuyện rốt cuộc là thế nào, người khác đâu?”
“Chị Vũ Tình canh ở đây một ngày, đợi bác sĩ nói anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, mới đi làm. Em thấy mọi người ở hết chỗ này không có tác dụng gì, bảo họ đi về trước. Lông mi trắng cùng Bảo gia cũng đang nằm viện tiếp nhận trị liệu, ngay tại cách vách.”
“Bọn họ làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương hơi kinh hãi.
“Là bị thương như anh, nhưng tình huống tốt hơn anh chút, đều không có gì đáng ngại.”
“Mọi người đều ổn không?”
“Sư phụ yên tâm, mọi người đều rất khỏe, chỉ có anh bị thương nặng nhất, thiếu chút nữa đã chết, là em với Tĩnh Như cùng nhau đem chuyên gia cả thành phố gần như mời hết tới, cùng nhau làm giải phẫu cho anh, anh mới sống lại, mau khen ngợi em!” Trương Tiểu Nhị đem bộ ngực vỗ phập phồng lên xuống, tranh công với hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua bộ ngực hùng vĩ của cô, nói: “Được, anh bảo Quách sư huynh lấy thân báo đáp.”
“Móa!” Trương Tiểu Nhị đâm một phát vào ngực Diệp Thiếu Dương.
Một ngụm máu phun lên trên mặt cô. Trong phòng vang vọng lên tiếng Chu Tĩnh Như thét chói tai.
“Nói như vậy, Lãnh Ngọc bây giờ đi cùng Đạo Phong?” Nghe xong Tiểu Cửu kể, Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm. Tiểu Cửu lúc trước cũng ở ngoài cửa, sau khi nghe được động tĩnh cũng vào luôn, nói với Diệp Thiếu Dương chuyện đã xảy ra sau khi hắn hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.