Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2622: Tư Tâm của Đạo Phong (1)




Sau khi lao ra khỏi sương mù, một màn trước mắt, khiến Tiểu Cửu cảm thấy rung động dưới núi, rậm rạp khắp nơi đều là cương thi, phi cương bay đầy trời, nhất là từ phía trên nhìn xuống, rậm rạp, giống như một đàn châu chấu.
Đám người Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ đã bị ép lên triền núi, tìm chỗ hai bên có đá che, tương đối dễ phòng thủ, vài người xếp thành một đội, chống cự lại Thị tộc điên cuồng tiến công.
Ở xa xa, Mộc Lạc đạo nhân và Xích Nguyệt La Sát cũng bị Thị tộc bao vây, đang khổ chiến.
“Đi!” Tiểu Cửu hướng đoàn người hô một tiếng, bản thân lao đi trước, dựa vào tu vi cường đại, trực tiếp từ trong đám cương thi húc ra một con đường, đám người Tứ Bảo phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nhanh chóng đi theo, một hơi lao xuống núi.
Một dải Thiên Khí sơn, giống với rất nhiều sơn môn của Không Giới, vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều tự Có thủ đoạn đem không gian phạm vi mấy chục dặm phụ cận phong ấn hết lại, không thể mở ra khe hở không gian, đành phải ở dưới sự dẫn dắt của Qua Qua, đoàn người quay về đường cũ thật ra cũng thuận lợi, không xảy ra tình huống gì nữa, ra khỏi rừng rậm Hắc Ám, đến phụ cận sông giáp ranh, đoàn người lao vào trong nước sông, mở ra khe hở hư không, trở lại Không Giới bên này.
Vừa từ trong sông giáp ranh ra, bờ sông có một đám thủ binh liên quân Không Giới, nhìn thấy nhiều người như vậy xuất hiện, bị dọa giật mình, lập tức bày ra tư thái phòng ngự, trong đó cũng có người của Thanh Khâu sơn, nhận ra Tiểu Cửu, nhất thời cả kinh, một đám quỳ mọp xuống đất, người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bọn Tiểu Cửu ngựa không dừng vó trở lại Thanh Khâu sơn, lúc này mới đem Nhuế Lãnh Ngọc và Diệp Thiếu Dương buông hết xuống, tra xem thương thế của bọn họ.
Tuy đều là hôn mê, tình huống Nhuế Lãnh Ngọc tốt hơn nhiều, trong cơ thể cương khí lưu chuyển bình thường, lúc nào cũng có thể tỉnh lại. Tình huống Diệp Thiếu Dương... nguy hiểm hơn rất nhiều, hơi thở mong manh, hai huyệt vị lớn Đan Điền và Khí Hải hầu như tan thành mảnh vụn, lão Quách vội vàng châm cứu ở mấy huyệt vị lớn trên thân hắn, dùng y thuật đạo gia đầy khí qua cung chữa thương cho hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng đã đánh thức hoạt tính của cương khí còn sót lại trong Cơ thể hắn, vẫn cực kỳ thong thả chảy xuôi ở trong cơ thể, chữa trị kinh mạch cùng tạng phủ bị hao tổn nghiêm trọng.
Lão Quách đem kim từ trên người hắn nhổ xuống từng chiếc một, quay đầu nhìn mọi người phía sau, nhíu mày nói: “Thần hồn là không có việc gì, nhưng ngoại thương của đệ ấy quá nặng, ở Không Giới không có việc gì, nếu đến nhân gian, thân thể khẳng định không chống đỡ được, tôi rất lo lăng...”
Thấy đoàn người nhìn nhau, lão Quách tự mình nói: “Tôi có cái chủ ý, chúng ta đi về trước, sau đó gọi xe cứu thương, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, sau đó lại đón tiểu sư đệ qua, đến nhân gian lập tức lên xe cứu thương, tiếp nhận trị liệu, chỉ có một biện pháp này.”
Đoàn người đều gật đầu, thương lượng một phen, bảo lão Quách đi về trước, dù sao hắn hiểu y thuật, lại biết tình hình bị thương của Diệp Thiếu Dương, biết nên làm ra chuẩn bị thế nào.
Qua Qua đề xuất theo lão Quách cùng nhau trở về, như vậy chờ lão Quách chuẩn bị sẵn sàng, mình lại đến nói cho mọi người, đem Diệp Thiếu Dương đưa về. Tiểu Cửu phái một đội binh sĩ đưa bọn họ xuống núi.
Hai người đi rồi, đoàn người liên ở trong yêu cùng chờ đợi, bọn người Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ còn có Bích Thanh đều cạn kiệt tinh lực, cũng đều bị thương, tìm chỗ thổ nạp nhận định, điều tức khôi phục.
Tiểu Cửu gọi A Hoàng, hỏi quá trình cùng kết quả trận chiến Không Giới. A Hoàng lại đem một tướng quân vừa từ tiền tuyến trở về gọi tới, đứng ở cửa yêu cung, đem chuyện mình nhìn thấy cùng nghe được nói một lần.
Đoàn người nghe xong, trợn mắt há hốc mồm.
“Quân sự lợi hại.” Tứ Bảo bỏ dở điều tức, cực kỳ hưng phấn nói.
Lâm Tam Sinh, một gã thư sinh triều Đại Minh này, cả đời buồn bực thất bại, không ngờ quỷ hồn ở mấy trăm năm sau, lại có thể trở thành nguyên soái liên quan Không Giới, hơn nữa hầu như là dựa vào sức một người ổn định chiến cuộc, đánh lui Thị tộc tổng tiến công không nói, còn đánh giết thị vương Doanh Câu... Lập kỳ công cái thể bực này, thanh danh và uy vọng của hắn nhất định sẽ truyền bá ra ở Không Giới, sau này, ít nhất ở trong quân đội, mấy đại tông sư đều rất khó tiết chế và ước thúc hắn nữa.
Nhưng, làm huynh đệ, đám người Tứ Bảo thật sự hưng phấn cùng cảm khái không phải điều này, mà là... Lâm Tam Sinh cuối cùng đã thực hiện được lý tưởng với khát vọng của gã, chứng minh tài hoa của gã ở quân sự.
Cái thể kỳ tài một trận chiến định càn khôn!
Không bao lâu, A Tử nhanh chóng đến, hướng Tiểu Cửu bẩm báo, có người xông vào sơn môn, hướng tới yêu cung xông đến. Tiểu Cửu cả kinh biến sắc, chưa đợi hỏi ra tên họ người tới, Đạo Phong toàn thân đồ xanh đã xông vào.
Tiểu Cửu trừng mắt nhìn A Tử một cái, nói: “Đây là người một nhà, có cái gì mà chuyện bé xé ra to!”
“Thuộc hạ biết, chỉ là đến thông báo một tiếng, vẫn chưa ngăn trở...”
Tiểu Cửu không thèm để ý cô nữa, theo đoàn người cùng nhau quay đầu nhìn Đạo Phong.
“Bọn họ thế nào rồi?" Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nằm ở trên giường nói.
Đoàn người báo theo sự thật, sau đó hỏi hắn chuyện chiến đấu với Hậu Khanh cùng Hữu Quân.
“Hai người bọn Thiếu Dương đã bị mang đi, ba chúng ta tự nhiên không có gì phải đánh nữa, giải tán hết rồi.” Đạo Phong nói sơ qua, đoàn người đều nghĩ một chút mới hiểu ý tứ của hắn. Quả thực, ba cường giả bọn họ, không nói ai lợi hại hơn, giống bọn họ loại thực lực này, nếu một phe muốn đi, một bên khác cũng rất khó mạnh mẽ giữ lại.
“Hữu Quân, là Hữu Quân thật?” Tiểu Cửu nói ra nghi vấn trong lòng.
“Thân ngoại hóa thân mà thôi.” Đạo Phong thản nhiên trả lời.
Tiểu Cửu giật mình, nói: “Quả nhiên, tôi tuy chưa từng gặp Hữu Quân, cũng nghe nói hắn tu vi cực sâu, nếu thật là bản tôn hắn đến, sợ chúng ta đều không phải đối thủ..."
Nhưng, cho dù là thân ngoại hóa thân, dựa theo quy tắc không gian Quỷ Vực, đại lão giống Hữu Quân, muốn xuyên qua mấy tầng không gian, tới Linh Giới, cũng không phải dễ dàng như vậy, điều này cũng nói rõ Thái m sơn đối với Nhuế Lãnh Ngọc quan tâm bao nhiêu.
“Nhưng, thái độ của Hữu Quân đối với Thiếu Dương, tựa như cũng có chút ái muội...”
“Ái muội?" Tứ Bảo nhảy dựng lên, trừng to một đôi mắt trâu, “Cô không làm chứ, chẳng lẽ Thái m son cũng lưu hành nam nam hay sao?”
Tiểu Cửu sửng sốt một phen, đột nhiên hiểu ra, làm hắn nói: “Ai muội tôi nói, là ý tứ ái muội không rõ, không phải như anh nghĩ! Nếu là bản tôn hắn, vì an nguy của mình, có một số việc sẽ không đi làm, nhưng đã là thân ngoại hóa thân, lại không sợ bị chém giết... Hắn có nhiều cơ hội như vậy, vì sao không xuống tay với Thiếu Dương, dùng một thân ngoại hóa thân, đi đổi tính mạng người ứng kiếp, như thế nào cũng là có lãi nhi?”
Đoàn người vừa nghe, đều lâm vào suy nghĩ sâu xa, sau đó ra kết luận giống nhau, thiên kiếp buông xuống, thiên hạ đại loạn, mầm tai hoạ lớn nhất chính là Thái m son, mà Diệp Thiếu Dương lại được công nhận người ứng kiếp, nói cách khác, Thái m sơn muốn làm việc, muốn gây họa nhân gian, nên đem Diệp Thiếu Dương diệt trước, mặc kệ hắn có phải người ứng kiếp hay không, tóm lại là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng Hữu Quân hôm nay không những chưa động thủ với Diệp Thiếu Dương, ngược lại... Làm đoàn người khi nhớ lại, thậm chí có một loại cảm giác: Hữu Quân luôn luôn âm thầm cố ý vô tình bảo vệ hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.