Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2592: Thi Vương Chiến Tranh (2)




“Không quan hệ với hắn, người nghĩ tới chưa, Thiết Toán Bàn chỉ là quân sự, ngươi là thi vương thượng phụ, hắn sao dám bẫy ngươi, cho dù hắn thiết kế như thế, cuối cùng thắng được trận chiến tranh này, lại táng tính mạng người, chẳng lẽ cao thấp Thị tộc các ngươi sẽ tha cho hắn hay sao? Hắn Có một trăm cái đầu, cũng không dám làm như thế nhỉ?”
Một câu, đã chọc đến trong lòng Doanh Câu, cũng chọc đến trong lòng toàn bộ mọi người ở đây.
Đám người Lê Sơn lão mẫu cũng không tự chủ được thả chậm tốc độ công kích, chờ nghe hắn nói ra nguyên nhân.
Bốn người bọn Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng nghiêng tai nghe, lúc trước Lâm Tam Sinh chỉ nói một nửa, cũng khiến bọn họ sốt ruột muốn hỏng rồi.
“Doanh Câu, người thân là Thi tộc thượng phụ, cao cao tại thượng, dám thiết kế hãm hại ngươi, ở trong Thi tộc, còn có ai? Nói cách khác, nếu Thiết Toán Bàn không phải được người khác bày mưu đặt kế và cam đoan, sao dám làm ra chuyện hoàn toàn không có lợi bực này đối với hắn, ngươi cẩn thận nghĩ xem, còn — CÓ — ai?”
Là hắn…
Trong đầu Doanh Câu hiện ra một cái tên đã quá quen thuộc, theo bản năng đem cái tên này thay thế vào trong cả sự kiện, nghĩ chút, cái gì cũng khớp hết. Cả người Doanh Câu run lên, rống lên khàn cả giọng: “Không — ta chết cũng không tin, không có khả năng là hắn, không có khả năng là hắn! Hắn là em trai ruột ta mà!”
Nghe được ba chữ “em trai ruột”, một số người nào đó còn chưa nhấm nháp ra cũng lập tức hiểu hết, ngây ra như phỗng.
Hậu Khanh!
Lâm Tam Sinh nói là Hậu Khanh!
Hậu Khanh hãm hại Doanh Câu!
Điều này… Sao có thể làm cho người ta tiếp nhận?
Hai người bọn họ, cùng nhau sinh từ di hài Tương Thần, là anh em ruột thịt thật sự, mấy ngàn năm qua sống nương tựa lẫn nhau, đều đem bản thân coi là người quan trọng nhất của đối phương, bởi vì, hắn, Hậu Khanh, còn có Nữ Bạt, địa vị ba người ở Thị tộc chẳng phân biệt cao thấp, bản thân lỗ mãng, không biết gây bao nhiêu họa, bao nhiêu lần phá hủy kế hoạch của Hậu Khanh.
Nhưng Hậu Khanh chưa từng có nói gì, bởi vì, bọn họ chính là bản thân Thị tộc, bọn họ là một thể, bọn họ trước đây có thể đùa giỡn cãi nhau một trăm năm không để ý tới nhau, nhưng, bọn họ là anh em ruột…
“Ngươi gạt ta! Hậu Khanh… Em trai của ta, sẽ không vì một cuộc chiến tranh thắng bại mà để ta làm mồi, ha ha ha… Người đừng mơ châm ngòi ly gián, người đừng mơ, đợi lát nữa ta ăn người…”
Đám người Lê Sơn lão mẫu nghe xong Doanh Câu nói, trong lòng cũng tán đồng.
“Không phải vì một trận chiến này.” Lâm Tam Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, “Thậm chí, vì khiến người chết, hắn căn bản không tiếc thua một trận chiến này.”
“Ha ha ha…”
Doanh Câu một lần này chưa cuồng nộ, mà là cười to lên. Hai tay khẽ đẩy, đem binh sĩ vậy công trước mặt quét ra một mảng lớn, hai móng vuốt chống ven hố đất, dùng sức đem thân thể chống hướng lên trên, Hoàng Kim Thiên Thằng treo ở trên thân hắn lập tức bị kéo lên, mang theo rất nhiều binh sĩ ở phía cuối nắm chặt dây thừng trong nháy mắt bị nhắc tới trước mặt.
Doanh Cầu phun xuống một ngụm thi khí, giống như một cột lửa xẹt qua đỉnh đầu những người này, ai cách khá xa lập tức né tránh, ai cách gần… Chờ lửa qua đi, thân thể cùng hồn phách những người này đều bị hòa tan, hóa hết thành tinh phách, chưa đợi tan đi, Doanh Cầu dùng sức hít một hơi, đem những tinh phách này hút hết đến trong cơ thể, lại giấy đứt một sợi Hoàng Kim Thiên Thằng, rất có xu thế thoát vây.
Lê Sơn lão mẫu vội vàng tổ chức, cộng thêm Phổ Pháp Thiên Tôn lại nhặt về bảo tháp của hắn, làm phép tiến hành trấn áp đối với Doanh Câu, mới miễn cưỡng ổn định được thế cục.
“Ngươi thằng nhãi này, quả thực ăn nói lung tung, Hậu Khanh chính là em ruột ta, hắn sao có thể hại ta? Lúc trước ta sinh ra trước, hắn vốn phải tôn ta là đế, là ta kiên quyết không theo, huynh muội chúng ta ba người ngồi ngang hàng, đều là một thể hắn sao có thể hại ta!”
Lâm Tam Sinh đột nhiên nhếch miệng, mỉm cười, nói: “Ngươi giải thích với ta nhiều như vậy, là vì người chột dạ… Doanh Câu, ta nói thật cho ngươi biết, bởi vì các người ngồi ngang hàng, bởi vậy, hắn mới không thể không diệt trừ nguoi… Người nghĩ lại kỹ một phen, lúc trước các ngươi cũng tung phát động chiến tranh, kết quả bởi vì ngươi lỗ mãng, trả giá thảm trọng, chuyện này người còn nhớ rõ chứ?”
Trong lòng Doanh Câu run lên, chuyện này, xem như vết thương vĩnh viễn trong lòng hắn — đó là chuyện thật lâu thật lâu trước kia, lần đó là đi Ngũ Trang quán đánh lén Trần Nguyên đại tiên — lúc ấy Không Giới quân sự chủ yếu vẫn là hắn, dựa theo kế hoạch của Hậu Khanh, chỉ cần Trấn Nguyên đại tiên vừa chết, toàn bộ Không Giới tất nhiên đại loạn, lợi dụng cơ hội này, bọn họ có thể thừa cơ phát động tiến công, có rất nhiều thứ để mưu đồ.
Vì đối phó Trần Nguyên đại tiên cường đại, Hậu Khanh nghĩ ra kế hoạch cực kỳ kín kẽ, trước để Doanh Câu dẫn đội, đánh nghi binh Ngũ Trang quán, hấp dẫn rất nhiều đệ tử Ngũ Trang quán xuất động, sau đó Doanh Câu phải không thể đem các đệ tử đó giết sạch, bởi vì trong cái hang ở hậu sơn Ngũ Trang quán có mười mấy vị cường giả theo Trần Nguyên Tử thanh tu, nếu vậy mà không giết đối với các đệ tử tiền son, mười mấy cường giả này nhất định sẽ đi cứu viện.
Thừa dịp đó, Hậu Khanh và Nữ Bạt cùng nhau giết vào Tử Dương cung, cùng tấn công Trần Nguyên
Ti…
Đây là cơ hội duy nhất bọn hắn có thể thành công, trước khi đi, Hậu Khanh nhiều lần dặn dò Doanh Câu, không thể ham chiến giết địch, Doanh Câu liên tục đáp ứng, nhưng sau khi thật sự bắt đầu đánh, bản tính khát máu của Doanh Cầu phát tác, đem đệ tử tiền son nuốt sống hết, tạo thành các cường giả hậu son không thể cứu viện, ngược lại theo Trần Nguyên Tử cùng nhau trấn thủ Tử Dương cung, kế hoạch đánh lén thất bại…
Tuy ba người trở về mà không tổn hao gì, nhưng bỏ lỡ cơ hội này, cộng thêm sau đó sự tình truyền ra, các thế lực Không Giới đều đề cao cảnh giác, không để lại cho bọn hắn bất cứ cơ hội đánh lén nào nữa. Hậu quả nghiêm trọng này, là một tay Doanh Cấu tạo thành, sau đó, hắn cũng rất tự trách hối hận, đề xuất để Hậu Khanh cầm quyền, nhưng Hậu Khanh vẫn từ chối, cũng chưa trách cứ hắn, ngược lại an ủi hắn.
“Đại ca, chỉ cần ba chúng ta còn đó, Thị tộc liền có hi vọng, nếu giữa chúng ta có khúc mắc, hoặc là thành quan hệ phụ thuộc, như vậy không riêng Thi tộc không có hi vọng, cho dù chúng ta đoạt được tam giới, lại có ý nghĩa gì?”
Hậu Khanh lúc ấy vỗ bả vai hắn nói, Doanh Câu nhớ rõ từng chữ, trăm ngàn năm qua, bọn họ chưa từng sinh ra mâu thuẫn thật sự nữa. Một lần này, lại là mình lại lỗ mãng, lúc này mới dẫn tới cục diện hôm nay.
“Ngươi là giết chóc hoá sinh, người căn bản không đổi được bản tính khát máu, trận chiến hôm nay, người có một ngàn lẻ một cơ hội đào tẩu, nhưng người tham luyến sát sinh, bỏ lỡ hết… Hậu Khanh là người hiểu người nhất trên đời, vì sao hắn còn yên tâm cho người cầm quân, lấy mưu lược của hắn, chẳng lẽ không dự đoán được cục diện hôm nay? Nếu là có thể đoán được, hoặc là không để người ra tiền tuyến lãnh binh, hoặc là phải để Thiết Toán Bàn tiếp ứng người, hắn hai loại đều chưa làm, ngược lại để cho Thiết Toán Bàn thả người tiến vào!”
Lâm Tam Sinh đột nhiên đề cao giọng, quát: “Lớn tiếng nói cho ta biết, đây là vì sao!”
Trong một con mắt còn sót lại kia của Doanh Câu toát ra biểu cảm mờ mịt cùng thống khổ, động tác phản kích cũng trì độn đi rất nhiều, các binh sĩ bên cạnh ùa lên, hắn tạo thành rất nhiều vết thương mới ở trên thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.