Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2581: Đánh Không Chết (1)




Khóe miệng lão Quách run rẩy, lắc lắc đầu.
Ngô Gia Vĩ thở dài: “Đầu Bẹp hy sinh rồi…”
Cái gì!
Một tiếng sét bổ vào trong đầu Diệp Thiếu Dương.
Lão Quách lặng lẽ đem chuyện Đầu Bẹp nói ra một lần, Qua Qua nghe xong khóc ngay tại chỗ, nhảy đến trong lòng lão Quách, ôm cổ lão Quách, không biết là an ủi hắn, hay là để lão Quách an ủi mình.
Lão Quách lấy ra bình sứ, đưa đến trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đờ đẫn đón lấy, đem nắp lọ giật xuống, vừa lúc Đầu Bẹp ghé vào miệng bình, ngửi ngửi ngón tay Diệp Thiếu Dương, sau đó dùng râu chạm vào hắn.
Là Diệp Thiếu Dương từng giúp hắn độ kiếp thành yêu, trong tiềm thức, nó hẳn là vẫn nhớ rõ mùi của hắn.
Hốc mắt Diệp Thiếu Dương đã ươn ướt, nhìn Đầu Bẹp, lẩm bẩm: “Là lỗi của ta.”
“Đừng nói như vậy, tiểu sư đệ, chiến tranh chính là phải có người chết, với lại Đầu Bẹp cũng là tự nguyện, đệ cũng không nên nghĩ như vậy.” Lão Quách sợ hắn lưu lại khúc mắc, vội vàng an ủi.
“Chung quy… Là vì chuyện của đệ, liên lụy mọi người rồi.”
Tứ Bảo xông lên, túm cổ áo hắn, ghé vào tai hắn quát: “Cậu đừng dài dòng như đàn bà được không, chuyện của cậu, là chuyện của tất cả chúng ta, đây không phải đặc quyền của cậu, mọi người đều giống nhau, Liên Minh Bắt Quỷ là một cái chinh thể, bất luận chuyện của kẻ nào, đều là chuyện của mọi người!”
Lão Quách gật đầu nói: “Đúng vậy tiểu sư đệ, lúc trước vì chuyện Tiểu Ngư, đại náo âm ty, ở luân hồi đạo đại chiến Tuần Du i, nghịch thiên sửa mệnh cho Tiểu Ngư, lúc đó, đệ có từng đùn đẩy, mọi người nào từng đùn đẩy, ta có từng nói với đệ một tiếng cảm ơn không?”
Đoàn người cùng nhau gật đầu, Tứ Bảo nói: “Chính là đạo lý này, sơn dương, cậu đừng như đàn bà…”
Đột nhiên một cái tay đặt lên trên vai hắn, dọa hắn quay phắt đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước.
“Cái gì gọi là giống như đàn bà, còn nói hai lần, ngươi có phải khinh thường nữ nhân hay không?” Bích Thanh lạnh lùng nói.
“A, ta nào dám chứ, không dám không dám, ta không phải ý tứ này…” Tứ Bảo vội vàng chắp tay giải thích.
“Nói rất đúng!”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghiến răng nói, tự nhiên không phải trả lời đối thoại của Tứ Bảo cùng Bích Thanh, trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn về phía hắn.
Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm đầu con rết, hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta là một chỉnh thể, phàm ai tổn thương huynh đệ chúng ta, tất nhiên nợ máu trả bằng máu!”
Nhìn Đầu Bẹp, chậm rãi nói: “Ta báo thù cho ngươi!”
Năm chữ đơn giản, lại hùng hồn có khí phách, tràn ngập một loại lực lượng thù hận, sau đó, hắn đem bình sứ trả lại cho lão Quách, nhìn nơi lúc trước chiến đấu, nói: “Ta cảm thấy, Hậu Khanh chưa chết, hắn từng nói hắn ở nơi này thực lực mạnh hơn chúng ta ba thành, không có khả năng như vậy đã chết rồi.”
Đoàn người đều gật đầu.
Diệp Thiếu Dương quay đầu tìm được Qua Qua, nói với nó: “Ngươi tương đối quen thuộc đối với nơi này, người xuống núi xem xem, bọn Đạo Phong thế nào rồi. Bản thân cẩn thận một chút.” Tuy Đạo Phong và Dương Cung Tử hai người hợp sức đối phó năm đại thi tiến, hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng thời gian dài như vậy chưa đi lên, hắn vẫn có chút lo lắng.
Qua Qua là ve, đấu phi hành không có ai là dân trong nghề hơn nó, cho dù là phi cương cũng không đuổi kịp, bởi vậy mới bảo nó đi.
Qua Qua đáp ứng một tiếng, huyễn hóa ra chân thân Thập Nhị Niên Thiền, trực tiếp từ trên không núi rừng bay xuống.
Qua Qua chân trước mới vừa đi, từ trên sơn đạo đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, đoàn người cùng nhau quay đầu nhìn lại, từ chỗ rẽ của sơn đạo, một bóng người cao lớn đi đến.
Hậu Khanh. Vẫn là Hậu Khanh!
Chuyện khiến người ta không tiếp nhận được, hắn lại là bộ dáng hoàn hảo không tổn hại gì như lúc trước, quần áo sạch sẽ, trên mặt không mang theo một chút vết thương, khóe miệng vẫn treo một cái mỉm cười đùa cợt kia.
“Đánh không chết phải không, mẹ nó, hắn là vĩnh sinh sao!” Tứ Bảo cảm giác sắp sụp đổ.
“Trên đời này vốn không có sinh linh bất tử.” Tiểu Cửu lặng lẽ nói, “Mọi người nghĩ xem, chúng ta giết chết hắn ở đây, hắn vì sao từ phía dưới đi ra?”
Đoàn người chợt kinh ngạc.
Lão Quách nói: “Không sai, quái vật kia, có thể chính là nguyên thần hoặc là bản tôn của hắn, bằng không cũng sẽ không lợi hại như vậy, Đầu Bẹp là đại yêu vượt qua lối kiếp đó! Bởi vì bản tôn hắn bị Đầu Bẹp vây khốn, cho nên thực lực giảm hẳn, lúc này mới để mọi người khống chế được.”
“Các ngươi nói là hắn sao.” Hậu Khanh nghe thấy bọn họ nghị luận, tay vươn đến phía sau, xách ra một sinh vật, chính là con quái vật ba mắt kia, nắm tay hắn, giống người lớn dắt trẻ con, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Hắn thế mà chưa chết!
Một luồng yêu khí cường đại đập vào mặt.
Là yêu khí, không phải thi khí.
Tiểu Cửu mẫn cảm nhất đối với yêu khí, lỗ chân lông toàn thân lập tức dựng thẳng lên, yêu khó ngoại hóa, va chạm với luồng yêu khí kia — cái này cũng không tính là chiến đấu, chỉ là một loại so đấu trên khí thế.
Kết quả… Khí thế hai người ai cũng không ép được ai, giữ lẫn nhau hồi lâu, quái vật kia đem yêu khí thu liễm, hướng về phía Tiểu Cửu nhếch miệng cười.
“Ngươi là thượng cổ yêu thú!” Trong thanh âm Tiểu Cửu mang theo sự ngưng trọng.
Đám người Diệp Thiếu Dương nghe thấy bốn chữ thượng cổ yêu thú, trong lòng đều kịch liệt run lên một cái– thượng cổ yêu thú, đây là khái niệm gì?
Ở trong truyền thuyết, các thượng cổ yêu thú này từng là chủ nhân của mảng Thần Châu đại địa này, tách riêng ra, say mê tu luyện, về sau dần dần xuất hiện bộ lạc, chiến tranh với nhau, cuối cùng Thần Nông (lão đại là Hiên Viên Thượng Đế, cũng chính là Hoàng Đế) cùng Cửu Lê hai cái bộ lạc nổi bật, tranh đoạt quyền khống chế thế giới này, một đại bộ phận yêu thú gia nhập Cửu Lê, phụ tá Xi Vưu, cũng có một số gia nhập Thần Nông, trở thành thần thú (đám Tất Phương, Bạch Trạch), hai bên triển khai trận chiến giữa các vị thần, mặc kệ kết quả như thế nào, các yêu thú này đều từng nhảy nhót ở trên chiến trường.
Có thể địch nổi bọn họ, là thượng cổ thiên thần trong truyền thuyết, nhân loại, ở trong mắt bọn họ thật sự quá nhỏ bé, từ trước tới giờ đều không đáng giá nhắc tới.
Liên Minh Bắt Quỷ không phải chưa từng đối phó thượng cổ yêu thú, cho dù là bản thân Diệp Thiếu Dương, đơn đầu một thượng cổ yêu thú cũng tuyệt đối không có phần thắng ( bạo tẩu cộng thêm mưu lược và vận khí, nhiều nhất cũng chỉ 40-60), trong Liên Minh Bắt Quỷ duy nhất có thể địch nổi thượng cổ yêu thú, chỉ có một mình Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thân là Cửu Vĩ Thiên Hồ, có yêu huyết truyền thừa, cũng coi như là một thượng cổ yêu thú.
Trách không được mình ở trong ảo cảnh bị hắn đánh thành trọng thương, trách không được Đầu Bệp đại yêu vượt qua lối kiếp này cũng sẽ bị hắn làm hại… Diệp Thiếu Dương tự nghĩ gắt gao trùng mắt với quái vật này, nói với người bên cạnh: “Hôm nay thành cục diện này, tuy nguy hiểm, nhưng Liên Minh Bắt Quỷ chúng ta quả thật chưa từng sợ ai, đơn giản là một trận tử chiến, mọi người đều tự chú ý!”
Hậu Khanh cộng thêm thượng cổ yêu thú, tổ hợp này gần như có thể treo lên đánh tam giới (ngoại trừ mấy vị chưa từng lộ mặt siêu cấp đại lão), nhưng, vậy thì sao? Các thành viên Liên Minh Bắt Quỷ
đây, tâm tình đều rất kích động… Không có một tia e ngại, chỉ có kích động với chờ mong.
Bích Thanh thở dài, nói: “Diệp Thiếu Dương, thật sự là gặp quỷ rồi! Ta cho rằng chúng ta nhiều người như vậy tới đây, tóm lại mười phần nắm chắc chắn, không ngờ… Chỉ sợ là phải chết ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.