Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2561: Thi Sơn Huyết Hải (3)




Không gian này cũng có lực hấp dẫn, tuy bọn họ là linh thân xuyên việt, có thể ngự không phi hành, nhưng cũng cần tiêu hao pháp lực. Nếu đều ở trên đất bằng phẳng, Diệp Thiếu Dương không nói nhất định có thể bắt giết gã, ít nhất là đánh được, nhưng trước mắt đang ở trong trận pháp của người ta, thiên địa ngăn cách, không có chỗ mượn lực, đây mới là chỗ vấn đề.
Vậy nếu rơi vào trong máu, thì cũng không lên được nữa.
“Khà khà.” Thủy thi bên cạnh phát ra tiếng cười thắng lợi, dang đôi tay chờ Diệp Thiếu Dương ngã xuống.
Nhưng, gã vẫn đã xem nhẹ thực lực của Diệp Thiếu Dương, nói chính xác là trí tuệ, trước kia, không biết bao nhiêu lần nhìn như tuyệt cảnh, đều bị Diệp Thiếu Dương dựa vào nhanh trí, tìm được biện pháp thoát thân. Huống chi một lần này với hắn mà nói thật sự không tính là tuyệt cảnh.
ly, thiên lôi cổn động, cường phong sạ khởi, hỏa vũ đầu chuyển, cấp cấp như luật
lệnh!”
Trong tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương lấy ra Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ.
Một ngọn lửa cháy hừng hực, đem tấm lưới nước kia luyện sạch sẽ, một tay Diệp Thiếu Dương bắt lấy Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, một tay khác lấy ra Câu Hồn Tác, dùng sức chém ra, hô to một tiếng: “Hòa thượng!
Đám người Tứ Bảo, lão Quách ở sau khi Diệp Thiếu Dương bay vào, cũng không nhàn rỗi, tuy bởi vì có vết xe đổ của Diệp Thiếu Dương, không dám tùy tiện xông vào, nhưng cũng từ trên vách núi phụ cận vòng qua Huyết Hải Thi Sơn đại trận, tới đối diện, lại không biết như thế nào mới có thể giúp đỡ, hơi tới gần bên cạnh biển máu, lập tức sẽ bị hút vào, đang cuống xoay vòng vòng, mắt thấy Diệp Thiếu Dương lao tới, mỗi người đều vây quanh ở bên cạnh chờ viện thủ, mắt thấy Diệp Thiếu Dương đem Câu Hồn Tác ném tới, Tứ Bảo lập tức tiến lên, bắt được móc đoạn đầu, dùng sức kéo về.
Diệp Thiếu Dương rơi xuống, trực tiếp và vào ven biển máu, hai cái chân lún xuống, bị Tứ Bảo dùng sức kéo lên trên, mắt thấy đã sắp ra ngoài, đột nhiên cảm giác hai chân căng thẳng, quay đầu nhìn, là Con thủy thi kia bơi tới, hai chân mình bị nó bắt được, dùng sức kéo, thân thể Soạt một cái bị kéo xuống nửa đoạn.
Phụ cận, các cương thi từ trong biển máu bò ra cũng lập tức trào tới, thời khắc mấu chốt, Tứ Bảo dùng sức kéo về, lão Quách và Ngô Gia Vĩ cũng cùng nhau dùng sức, đem thân thể Diệp Thiếu Dương kéo căng, một đầu khác là thủy thi, hai bên như kéo CO, đem Diệp Thiếu Dương coi là dây
thing.
“Đừng đùng đùng, tôi không muốn ngũ mã phanh thấy! Móa!” Diệp Thiếu Dương mắng.
Đám người Tiểu Cửu thử làm phép đối với thủy thi phía sau hắn, nhưng mặc kệ pháp thuật mạnh bao nhiêu, một khi tiến vào phạm vi trận pháp, đều giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn bị hấp thu hết, thân thể cũng không thể tới gần, nếu không sẽ bị hút vào, uống cho có một thân pháp lực, lại không thể nào xuống tay.
Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cũng không dám kéo mạnh, sợ thật sự đem Diệp Thiếu Dương xé thành hai đoạn, hơn nữa bọn họ thật sự không có sức khỏe tốt bằng thủy thi, hơi thả lỏng, ngay cả bọn họ cũng bị kéo qua theo.
“Buông một tay tôi ra, tôi nghĩ cách!” Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy Phốc một tiếng, nhìn lại, là một tia sáng màu trắng lóe lên, chặt đứt đôi tay thủy thi, trong nháy mắt tiếp theo, Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cùng nhau dùng sức, đem Diệp Thiếu Dương kéo lên, quay người nhìn lại, là Dương Cung Tử, đang vòng quanh “hòn đảo” mà bay, ở phía sau cô có một cơn sóng máu thật lớn, không ngừng một khắc nào đuổi theo cô, nhìn qua cực kỳ nguy cấp.
Trách không được đến lúc này mới đến hỗ trợ.
Diệp Thiếu Dương tin tưởng, phía dưới làn sóng máu kia, nhất định ít nhất có một thậm chí hai thi tiến quấy phá, khiến cô không có cách nào tìm được cơ hội giúp mình, vừa rồi cô động thủ giúp mình, nghĩ hắn cũng đã mạo phiêu lưu rất lớn…
Nghĩ đến đây, hai nắm tay Diệp Thiếu Dương dùng sức bóp vang kẽo kẹt, lạnh lùng nói: “Hòa thượng, chúng ta cũng đến bày trận, giết chết năm cương thi này!”.
“Được!
Tứ Bảo đi tới.
“Đừng!” Dương Cung Tử vừa phi hành, vừa hướng Diệp Thiếu Dương hô một tiếng, “Thiếu Dương, cậu tới nơi này là cứu Lãnh Ngọc, đừng chậm trễ thời gian, nơi này tôi và Đạo Phong ứng phó, các cậu đi mau, đi mau!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Năm đại thi tiến này, địa vị đã gần với thi vong, có thể thấy được thực lực đều không tầm thường, cùng nhau bố trí ra Thi Sơn Huyết Hải đại trận này, ngay cả Đạo Phong và Dương Cung Tử cũng có thể vây khốn… Nếu không có bọn họ đến hỗ trợ, vậy bị nhốt có thể là mình, cho dù là Tiểu Cửu, chỉ sợ cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn phá trận. Mình bị nhốt, vậy tự nhiên không cần
là Tiểu Cửu bị nhốt, vậy mình cho dù lên núi tìm được Hậu Khanh, cũng chỉ có nước bị
giet.
Diệp Thiếu Dương nhìn Đạo Phong ngồi ở giữa “đảo đơn độc, Đạo Phong khoanh chân ngồi, hơi nhắm mắt, vẻ mặt bình thản ung dung, Dương Cung Tử bị đuổi theo nhìn qua hung hiểm, nhưng cũng chưa tới tuyệt cảnh…
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu, bọn họ nhìn qua bị nhốt, trên thực tế cũng là bám trụ năm đại thi tiên này v ìmình, để mình có thể trực tiếp đối mặt Hậu Khanh…
“Chờ ta trở lại, lão tử Con mẹ nó nhất định phải tự tay làm thịt năm tên này!” Diệp Thiếu Dương oán hận nói, xoay người, gọi mọi người bay nhanh lên núi.
Trong trận pháp, một thân pháp lực của Dương Cung Tử khó có thể phát huy, bởi vậy mới sẽ bị đuổi theo, chờ sau khi đoàn người Diệp Thiếu Dương rời khỏi, cô tìm một cơ hội cắt đuổi kẻ truy tung phía sau, tung người tiến vào vách ngăn, trở lại bên cạnh Đạo Phong.
“Có hai cương thi đuổi theo ta, trong trận pháp này, là thiên địa của bọn hắn, không cách nào đối phó. Đạo Phong, huynh vì sao không xông ra?” Dương Cung Tử ghé tai hắn hỏi.
Tuy là trận pháp đáng sợ hiếm thấy, tuy đối phương là năm đại thi tiến, nhưng Dương Cung Tử tin tưởng, trận pháp này vẫn không vậy được Đạo Phong, chỉ cần hắn muốn, tuyệt đối có thể xông ra.
“Ta chỉ có thể giúp hắn đến một bước này.” Đạo Phong thông qua thần niệm nói, “Chuyện của chính hắn, chung quy cần tự mình đi đối mặt. Ta không muốn can thiệp lựa chọn của hắn, lại càng không muốn thay hắn đi lựa chọn.”
Dương Cung Tử ngây ra, cẩn thận nghĩ chút là hiểu. Nói từ trên bản chất, Đạo Phong là không ủng hộ Diệp Thiếu Dương đi cứu ra Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng Diệp Thiếu Dương kiên trì muốn làm, hắn kẻ làm sư huynh này cũng chỉ có thể hỗ trợ, nhưng cũng không muốn hoàn toàn làm thay hết cho
gà.
“Thiếu Dương và thi vương, còn có chuyển thể quý đồng, không phải chiến đấu có thể giải quyết.” Đạo Phong tiếp tục nói, “Mà ta, chỉ có thể giúp hắn chiến đấu, sau đó để chính hắn đi xử lý tất cả, là phúc hay họa, kết thúc như thế nào, ta không thể làm được gì.”
Nghe đến đó, Dương Cung Tử hoàn toàn hiểu rồi. “Cho nên, huynh giúp hắn bám trụ mấy tên này, để hắn có thể chuyên tâm đi giải quyết tất cả.”
“Có lẽ, ta làm sai rồi.” Đạo Phong thấp giọng lẩm bẩm.
“Không, huynh làm đúng! Ta tin tưởng Thiếu Dương, ta tin tưởng hắn sẽ làm Dương Cung Tử nhìn bóng lưng đoàn người Diệp Thiếu Dương ở trên đường lên núi, mỉm cười, Thiếu Dương… Cố lên.
Trên đường lên núi sau đó, rốt cuộc chưa gặp được bất cứ phục kích nào nữa.
Đám người Diệp Thiếu Dương nhanh chóng tới đỉnh núi, bên trên còn có một định núi lẻ loi, tựa như từ ngoài bầu trời bay tới, nhưng mà Qua Qua chỉ vào một cái hang phía trước, tỏ vẻ chính là nơi này.
Lãnh Ngọc… Bị nhốt ở trong này!
Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ đè nén cảm xúc, nói với lão Quách: “Quách sư huynh, trông vào huynh
rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.