Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2450: Thanh Phong Minh Nguyệt (1)




La Công Viên, cũng là quốc sư Đại Đường, là thượng thanh Đường Huyền Tông tôn, đạo pháp thông thiên, có một không hai thiên hạ (chú: chuyện xưa có liên quan bốn người La Công Viễn, Diệp Pháp Thiện, Trương Quả, Kim Cương Tam Tạng đấu pháp, có hứng thú có thể đi xem Tùy Đường anh hùng truyện cùng các loại điển tịch cổ đại).
Một đệ tử phía sau hắn đột nhiên toát ra một câu: “Kiếm là kiểm tốt, đáng tiếc người dùng thực lực bình thường, bôi nhọ bảo kiếm.”
Sắc mặt Ngô Gia Vĩ đỏ lên, sau đó lạnh đi, nhìn về phía đệ tử đó.
Đệ tử kia mỉm cười, một vẻ mặt “Ngươi nhìn gì”.
Một đệ tử khác cười nhạt nói: “Sư đệ đây là người không đúng, trong môn ta dạy bảo, tuy nói là hữu giáo vô loại, nhưng kẻ tư chất ngu dốt, không thể nói thực, nếu không tăng phiền não cho kẻ đó, bất khả thủ dã!”
Đoạn lời này nói nửa văn nửa bạch, Diệp Thiếu Dương lại nghe hiểu, ngoài sáng là dạy dỗ sư đệ, không thể giảng quá nhiều chuyện trên thuật pháp với người tư chất ngu dốt, bởi vì người ta tự chất không tốt, giảng quá nhiều, đơn giản là làm người ta nghĩ nhiều. Đây cũng là một tư tưởng truyền thống của Hoa Hạ cổ đại, tương tự loại quan điểm ngu ngốc của phu tử “Dân có thể để họ làm không thể để họ biết”.
Hơn nữa, quan điểm là quan điểm, lời này nói ra trước mặt Ngô Gia Vĩ, liền tổn thương tự tôn, chỉ có thể nói đạo đồng kia là cố ý trào phúng.
Ngô Gia Vĩ cũng không phải ngu ngốc, nghe xong lời này, lập tức muốn đứng dậy, bị Diệp Thiếu Dương và Lâm Tam Sinh cùng nhau đè lại.
Toàn bộ mọi người ở đây đều hướng bên này nhìn qua, những kẻ trước đây từng đánh với Diệp Thiếu Dương cũng đều lộ ra vẻ mặt chờ xem trò cười, muốn xem bọn họ làm thế nào.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hai đồng tử kia, nói: “Nếu ta không đoán sai, hai người các người, chính là Thanh Phong và Minh Nguyệt nhỉ?”
Thanh Phong Minh Nguyệt, trong lời đồn là hai đại đệ tử của Trần Nguyên Tử, hai người này là hai kẻ Trấn Nguyên Tử chọn từ trong đám ngoại môn đệ tử, tư chất cực tốt, mười mấy tuổi đắc đạo, nhưng cực kỳ tôn sùng đối với Trần Nguyên Tử, luôn lấy thân phận đồng tử hầu hạ bên cạnh, khi Trấn Nguyên Tử phi thăng vô cực, cũng mang theo hai người bọn họ.
Hai đạo đồng nhướng mày nhìn Diệp Thiếu Dương, một tư thái từ trên cao nhìn xuống.
Trần Nguyên Tử vốn muốn quát hai đạo đồng, bị Diệp Thiếu Dương chen ngang, cũng nghiêng tai nghe, muốn nghe xem hắn sẽ nói ra cái gì.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, hít một hơi, phun ra, nói: “Nói như vậy các ngươi cũng sống hơn một ngàn năm rồi, sao mà… Ngay cả tiếng người cũng không biết nói?”
Lời vừa nói ra, ở đây nhất thời lặng ngắt như tờ, không ít người đều mở to mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không dám tin hắn sẽ nói ra lời mạo phạm như thế.
Thanh Phong Minh Nguyệt, tuy thân phận là đồng tử, nhưng cũng chỉ là đồng tử của Trần Nguyên đại tiên, người khác không dám coi bọn họ là đồng tử để đối đãi. Hai người này lúc ở nhân gian đã là thiên tài tu đạo, sau khi phi thăng, lại theo ở bên Trần Nguyên Tử tu hành hơn một ngàn năm, tuy Linh Đài Phương Thốn sơn ở Không Giới thuộc loại môn phái ẩn tu, không tham dự bất cứ phân tranh nào, hai người này cũng chưa từng đánh với người ta, nhưng… Thực lực hai người họ, là không có ai hoài nghi, nếu thật là đồng tử đạo môn bình thường, cũng không có khả năng lắm miệng trước mặt sư phụ, hạ thấp đi người khác.
Cho dù là Lê Sơn Lão Mẫu Xiển giáo Kim tiên như vậy, cũng không có khả năng đi đắc tội hai người này (đương nhiên Thanh Phong Minh Nguyệt cũng không có khả năng ăn no rằng đỡ đi chọc vào bọn họ).
Diệp Thiếu Dương nói thẳng bọn họ không biết nói tiếng người, loại lời mắng chửi người ta nói, đối với hai tên tâm cao khí ngạo này sẽ sinh ra hậu quả thế nào, đoàn người mỏi mắt mong chờ.
Không có hướng dương trà đá, các đại lão Không Giới ôm lư hương trước mặt, đôi mắt mỗi người tỏa sáng, chờ xem náo nhiệt.
Thanh Phong và Minh Nguyệt lập tức ngây dại, ở nhân gian và Không Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, trên cơ bản còn chưa ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy, sững sờ nhìn Diệp Thiếu Dương, sau một lúc lâu mới xác định mình không nghe lầm, vẻ mặt lập tức từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ, Thanh Phong lớn tuổi một chút ngăn ở trước người Minh Nguyệt, không giận mà lại cười, nói: “Vị đạo hữu này, vừa rồi chưa nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa?”
“Ta nói, hai người các ngươi, biết nói tiếng người không?” Diệp Thiếu Dương giọng rất lớn, phun ra từng chữ một.
Khuôn mặt Thanh Phong lập tức đen sì, lệ khí ẩn hiện ở chỗ mi tâm.
Quỷ Kiểm bà bà là chủ nhà, sợ bọn họ ở đây xung đột, lên tiếng nói: “Diệp Thiếu Dương, Thanh Phong Minh Nguyệt hai vị tiên trưởng này, đắc đạo nhiều năm, coi như là tổ sư của ngươi, ngươi giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ, còn thể thống gì!”
Quỷ Kiểm bà bà bề ngoài mắng Diệp Thiếu Dương, thực tế lại là bảo hộ hắn, dù sao bà ta không có khả năng đi mắng Thanh Phong Minh Nguyệt, bà ta mắng Diệp Thiếu Dương, nếu Diệp Thiếu Dương là có hiểu biết, thuận thể nhận sai các thứ, chuyện này cũng sẽ qua, Thanh Phong Minh Nguyệt hai người này tính cách kiêu ngạo điều ngoa nữa, dù sao cũng là thượng cổ tông sư, cũng không có khả năng thực sự động thủ với Diệp Thiếu Dương.
Đáng tiếc, lòng tốt của bà ta bị coi là gan lửa, bà ta căn bản không hiểu Diệp Thiếu Dương. Câu khuyên giải này, ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu.
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Tổ sư cái gì, tục ngữ nói mắng chửi người ta không bóc vết sẹo, người anh em này của ta, thực lực là không bằng các người, nhưng các ngươi mở miệng liền trào phúng người ta như vậy, hắn trêu các ngươi như thế nào, đi ỉa trong nồi nhà ngươi, các ngươi không vừa mắt hắn như vậy? Còn không biết xấu hổ nói tu hành hơn một ngàn năm, chỉ tu hành thành như vậy, đạo lý trẻ con ba tuổi biết các ngươi cũng đều không hiểu? Lại nói, người ta mới bao nhiêu tuổi, cho hắn một ngàn năm, người xem hắn có thể treo lên đánh các người hay không!”
Nói ra một đoạn lời này, khí phách hùng hồn, có lý có chứng, đây thật ra không phải phong cách của Diệp Thiếu Dương, tình huống bình thường bị người ta coi thường, Diệp Thiếu Dương cũng lười phản bác, bị đắc tội quá đáng, trực tiếp dùng hành động đánh mặt. Nhưng cục diện trước mắt khác biệt, bị ức hiếp là Ngô Gia Vi, hắn thật ra có thể trực tiếp động thủ, nhưng hắn lo lắng hai tên ngu ngốc này so sánh miệt thị, sẽ lưu lại khúc mắc cho Ngô Gia Vĩ, lúc này mới vượt xa bình thường phát huy nói một đoạn dài như vậy, trọng điểm là một câu cuối cùng.
Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương không để ý tới hai người Thanh Phong Minh Nguyệt bị kích thích đến trợn mắt há hốc mồm nữa, quay đầu hướng về phía Ngô Gia Vĩ cười cười, nói: “Đừng không chấp nhặt với ngu ngốc, người tu hành của người, không quan hệ với người khác.”
Ngô Gia Vĩ rất cảm kích nhìn hắn một cái.
Trong lòng hắn rõ, mình không phải đối thủ của Thanh Phong Minh Nguyệt, cho dù hắn không sợ chết, liều chết chiến một trận, vẫn không phải đối thủ. Nhưng hắn là người lòng tự trọng rất mạnh, trước mặt nhiều người như vậy, bị loại nhục nhã này, lại không có cách nào dùng thực lực đi phản kích… Nếu không có đoạn phản kích có dẫn chúng có lý do này của Diệp Thiếu Dương, đạo tâm hắn chỉ sợ thật sự chịu ảnh hưởng.
Nhưng anh em với nhau, cũng không có gì phải nói, Ngô Gia Vĩ ngay cả một câu cảm ơn cũng chưa nói. Bên cạnh, Lâm Tam Sinh ôm sát bờ vai hắn, vỗ vỗ.
“Phát huy không tệ chứ. Bản thân ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, đắc ý nhìn Lâm Tam Sinh.
“Tạm được, nhưng giảng đạo lý loại chuyện này, thích hợp ta hơn.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ót, “Đúng đúng đúng, ngươi là thư sinh mà, cái này người am hiểu hơn ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.