Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2337: Nguyệt Hoa Lực (2)




Tự Tại tôn giả cùng Mộc Lạc Chân Nhân lui đến cùng một chỗ, dựa lưng vào nhau, cũng đã dùng ra thủ đoạn mạnh nhất, trong lúc nhất thời không ai có thể tới gần người. Nhưng, nếu dựa theo như vậy tiếp tục phát triển, hai kẻ này sớm muộn gì sẽ hao hết tu vi, đến lúc đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói. Nhưng, bất ngờ lại một lần nữa đã ra
Hai tay Xích Nguyệt La Sát kết ấn làm phép, trong miệng niệm: “Minh vương chi pháp, bất sinh bất diệt, như nguyệt chi hoa, lung tráo vạn vật. Trứ!”
Theo ả hét to một tiếng, những mảnh ánh sáng bạc bị Bích Thanh đánh vỡ lại một lần nữa ngưng tụ, lại hình thành một pháp tướng ngồi ở trên đài sen cao, ngay tại trên không định đầu Bích Thanh, cả người phóng ra luồng khí lạnh như băng, không ngừng rơi ở trên kết giới.
Kết giới lúc trước đã dừng lan tràn lại bắt đầu xu thế lan tràn một lần nữa…
Tại sao có thể như vậy!!
Toàn bộ mọi người đều lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn một màn không thể tưởng tượng này, | bọn Mao Tiểu Phương những người cách Mộc Lạc Chân Nhân cùng Tự Tại tôn giả gần nhất, còn | bởi vì mất tập trung, bị đánh bay ra ngoài, người phía sau vội vàng thu liễm tâm thần, lên chống đo.
“Không có khả năng… Trên đời này không có khả năng có pháp thuật như vậy!” Bích Thanh ngồi ngay ngắn ở đỉnh kết giới, lẩm bẩm.
Xích Nguyệt La Sát là rất mạnh, nhưng tu vi tuyệt đối không có khả năng mạnh đến mức thái quá
như vậy! Bích Thanh nghiến răng, đem yêu lực còn thừa trong cơ thể hội tụ lại, một lần nữa hưởng tượng Bất Diệt Minh Vương kia bay đi.
Hai tay chắp lại của tượng Minh vương đột nhiên tách ra, một tay siết thành nắm đấm, chỉ có một ngón tay cái vươn ra, phát ra một tia sáng màu vàng, đánh vào trên bàn tay Bích Thanh vươn ra.
Hai luồng lực lượng va chạm với nhau.
“A!”
Kêu một tiếng đau đớn, Bích Thanh ngã xuống, va vào trên kết giới, sau đó lại rơi xuống. Thần hồn đã bị thương
Tượng Minh vương lung lay, sau đó chỉ nghe một tiếng “Phốc”, đoàn người quay đầu nhìn lại, thì ra Xích Nguyệt La Sát cũng đã phun ra một ngụm máu.
“Điều này đã nói lên, bản thân cô ta không có thực lực thâm hậu vậy.” Lâm Tam Sinh cho ra phán đoán.
Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ như vậy, nếu Xích Nguyệt La Sát thật sự mạnh đến mức thái quá như vậy, đối mặt đòn nặng của Bích Thanh, bản tôn cũng sẽ không bị thương, nhưng… lực lượng khủng bố như thể của tượng Minh vương này là từ đâu ra?
“Có thể là mượn dùng lực lượng nào đó.” Lâm Tam Sinh sờ cằm, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời, “Dĩ nguyệt chi hoa, dĩ nguyệt chi hoa… Ta biết rồi, là ánh trăng! Ả mượn dùng lực lượng nguyệt hoa!”
“Lực lượng nguyệt hoa?
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, hôm nay cũng không biết là ngày mấy âm lịch, không phải mười lăm thì mười sáu, trăng đang tròn, so với bình thường cũng lớn hơn một vòng.
Dùng ánh trăng tăng cường pháp thuật, điều này cũng không phải ma pháp gì không thể tưởng tượng, nhật tinh nguyệt hoa, thiên chân địa tú, đều là lực lượng tự nhiên, cũng chính là nguồn suối của tất cả linh lực, nhật tinh là dương, quá mức tràn đầy, cho nên tà vật thuần âm ở trước khi tu vi đại thành, đều không dám xuất hiện ở ban ngày, mà lựa chọn ở ban đêm hướng ánh trăng tu luyện.
Chồn bái nguyệt, phun nội đan, chính là ví dụ điển hình nhất.
Nhưng hấp thu nguyệt hoa, là một quá trình thong thả, hấp thu trước, sau đó mới có thể luyện hóa trở thành linh lực có thể khống chế… Pháp thuật có thể trực tiếp khống chế nguyệt hoa như loại này, đoàn người Diệp Thiếu Dường ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
“Ha ha… Quỷ hồn này của người thật ra cũng thông minh, không sai, ta tên là Xích Nguyệt La Sát, tu luyện là nguyệt hoa chi thuật, có thể trực tiếp khống chế nguyệt hoa, chỉ cần có ánh trăng, tu vi ta vô hạn, lấy mãi không hết. Cho nên mới ở đêm nay xuống tay, các ngươi làm sao mà đấu với ta?”
Lấy mãi không hết…
Đoàn người Diệp Thiếu Dương vì bốn chữ này cảm thấy chấn động thật sâu. Vậy tính là gì? Bug game sao? Nếu thật sự như vậy, vậy còn đánh như thế nào?
“Bất cứ pháp thuật nào, tất có cách phá giải!” Lâm Tam Sinh biết Diệp Thiếu Dương đang nghĩ cái gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, giống như có suy nghĩ.
“Có biện pháp nào? Còn có thể đem trăng bắn rụng hay sao?”
“Chỉ cần có thể ngăn được ánh trăng, gián đoạn nguyệt hoa cung ứng, tất cả đều kết thúc.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đây quả thật là biện pháp rút củi dưới đáy nồi, “Nhưng, điều này tựa như không có cách nào làm được.”
Lâm Tam Sinh cũng trầm ngâm không nói, khổ sở suy nghĩ.
Lúc này, kết giới đã càng Co càng nhỏ, Diệu Tâm lấy ra bốn thẻ bài gỗ quấn chỉ đỏ, dùng máu mình thấm ướt, phân biệt cắm ở bốn phương vị, toát ra khói tím, lợi dụng lực lượng trận pháp làm chậm lại kết giới cắn nuốt, nhưng cũng chỉ là chậm lại mà thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng toàn bộ mọi người đều sẽ bị phong ấn ở trong kết giới, mặc cho người ta xâm lược.
Tứ Bảo đề xuất mở ra khe hở hư không, chạy đi âm ty, đoàn người cũng đã thử, nhưng không gian trong kết giới này tựa như bị phong tỏa, căn bản không có cách nào phá vỡ hư không…
“Thiếu Dương, không có cách nào sao?” Thanh âm Tiểu Cửu từ trong Đông Hoàng Chung truyền ra, cô luôn luôn
trong Đông Hoàng Chung, cô cũng không đôi mắt nhìn xuyên thấu, không thể xuyên qua ba lô để thấy được bên ngoài, nhưng cô có thể nghe được, thông qua mọi người nói chuyện, dần dần nghe hiểu đây là chuyện gì xảy ra, lúc trước sợ ảnh hưởng đến Diệp Thiếu Dương, cho nên chưa mở miệng, hiện tại thật sự không nhịn được nữa.
“Biện pháp chung quy là có, không có việc gì.” Diệp Thiếu Dương an ủi cô, “Nhiều sóng gió như vậy anh cũng vượt qua rồi, người có thể vẫy chết anh còn chưa ra đời đâu!”
“Thiếu Dương, chúng ta ít nhất còn có một biện pháp, dùng Đông Hoàng Chung…”
“Đông Hoàng Chung?” Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Đông Hoàng Chung hiện tại là bản mạng pháp khí của anh, anh chỉ là không có chú ngữ, thật ra không dùng đến chú ngữ, anh chỉ cần dùng thần thức đi cảm ứng.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe Tiểu Cửu nói, vừa đem Đông Hoàng Chung từ trong ba lô lấy ra.
“Chỉ là… Đông Hoàng Chung là thần khí Đông Hoàng Thái Nhất lưu lại, anh trước mắt sợ là không có đủ thực lực sử dụng, cưỡng ép sử dụng, sợ là sẽ bị cắn trả, nguyên thần bị hao tổn… Không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng sử dụng.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hình ảnh Tiểu Cửu trên Đông Hoàng Chung, gật gật đầu.
“Cô ấy là ai?” Ngô Đồng nhìn Tiểu Cửu, tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương căn bản chưa nghe thấy, trong lòng hắn, chỉ còn lại có một vấn đề: trước mắt, thật sự đến tuyệt cảnh hay chưa?
“Đông Hoàng Chung, Đông Hoàng Chung thế mà lại ở trong tay hắn!” Tự Tại tôn giả và Mộc Lạc Chân Nhân cũng nghe được Diệp Thiếu Dương với Tiểu Cửu đối thoại, biết được trong tay Diệp Thiếu Dương là Đông Hoàng Chung, trong lòng chấn động đến cực điểm, lập tức gia tăng thể công, muốn đẩy mọi người ra, cướp đoạt pháp khí cấp bậc truyền thuyết này. Cũng may Diệp Thiếu Dương bên này nhiều người, cùng nhau ngăn trở.
“Diệp Thiếu Dương, người đem Đông Hoàng Chung cho ta, ta tha các ngươi đi, nói chuyện giữ lời!” Xích Nguyệt La Sát cũng rống lên, cực kỳ kích động.
Cái này giống như là bảo bối kiểu Đồ Long Đạo, Ỷ Thiên Kiếm trong tiểu thuyết võ hiệp, nếu có thể có được Đông Hoàng Chung thần khí như vậy, tể luyện thành bản mạng pháp khí của mình, thực lực hoàn toàn có thể tăng lên mấy lần, về phần tế luyện cùng sử dụng như thế nào, sau khi lấy được lại chậm rãi nghiên cứu không muộn.
“Tốt, người đem kết giới rút bỏ trước, ta cho ngươi.”
Xích Nguyệt La Sát cười ha ha, “Mà nay ta chỉ cần đem bọn người phong ấn, Đông Hoàng Chung cũng là vật trong bàn tay ta, ta cần gì làm điều thừa, cho ngươi cơ hội đào tẩu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.