Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1276: Phát minh siêu cấp (1)




Lão Quách vì thế lấy ra bút chu sa, ở trên “radio” viết xuống năm chữ “Thiên Tử điện Chanh Tử”, sau đó nhóm lửa thiêu hủy.
Đốt đồ cho quỷ, giống như gửi thư cho người ta, nếu là đốt nguyên bảo nến hương cho người thân, chỉ cần gọi ra thân phận đối phương, thứ đem đốt sẽ chuyển hóa thành quỷ vật, bị quỷ hồn thu được.
Cho nên người sống thời điểm hoá vàng mã tiền cho vong thân, đều sẽ hô một tiếng xưng hô của mình đối với vong thân, để họ lấy tiền. 
Nhưng lão Quách và Chanh Tử không phải quan hệ huyết thống, không có cách nào xưng hô đối phương, cho nên phải viết ra tên họ, phía trước viết lên “Thiên Tử điện”, là vì phòng ngừa trùng tên.
Có thể ở sau khi thiêu đốt chuyển hóa thành vật cõi âm, phải đến từ cỏ cây, tiền giấy, nguyên bảo, hương không cần phải nói, dùng giấy bện vật tuẫn táng, cũng phải dùng trúc hoặc gậy gỗ chống đỡ, cho dù là hương nến, quỷ duy nhất có thể thu được cũng là dùng dầu cỏ cây loại nhựa thông chế tác mà thành.
Chờ “radio” hoàn toàn đốt sạch sẽ, lão Quách hướng Diệp Thiếu Dương bĩu môi nói: “Đi thôi.” 
Diệp Thiếu Dương không nói được gì, cùng lão Quách nhanh chóng bố trí một cái pháp đàn đi âm, sau đó bốn người cùng nhau xé rách hư không, tới Quỷ Vực, đáp xuống phụ cận thành Phong Đô.
Mình vẫn là lần đầu tiên vì loại nguyên nhân này đi âm, Diệp Thiếu Dương có chút đờ đẫn, nhưng thấy một bộ dáng chắc như đinh đóng cột của lão Quách, cũng không khỏi có chút hoài nghi: hay là hắn thật sự làm ra thứ đồ vật như kể chuyện đêm khuya như thế? Không có khả năng nhỉ?
Nhìn thấy tường thành Phong Đô, Diệp Thiếu Dương nhớ tới không lâu trước đó, ở luân hồi đạo gây ra tai họa, không khỏi có chút chột dạ, nói với Chanh Tử: “Chúng ta còn ở giai đoạn tránh đầu sóng ngọn gió, vẫn là không vào thành tốt hơn, em tự đi vào, lĩnh radio, đi qua đây tìm chúng ta.” 
Chanh Tử đáp ứng một tiếng rời đi.
Địa phủ trong bảy mươi hai ti, có một cái “Thông Minh ti”, công năng tương đương bưu điện của nhân gian, toàn bộ vật đem đốt ở nhân gian, sau khi hóa thành quỷ vật, đều sẽ xuất hiện ở trong Thông Minh ti, nhưng đối với quỷ hồn bình thường mà nói, cũng không có công năng gửi, cần tự mình đi lấy.
Bình thường hàng năm quỷ hồn ở trong Uổng Tử thành, đều sẽ ở sau thanh minh, tết Trung Nguyên ngày tết quỷ như vậy, đi tập trung lĩnh một lần. 
Chanh Tử thân là âm thần, là hưởng thụ phục vụ chuyển phát, phương diện này cũng là phân cấp bậc: công tào bình thường, mỗi tháng đưa một lần, chính thần trở lần, chỉ cần thu được đồ, lập tức sẽ đưa lên cửa.
Diệp Thiếu Dương và lão Quách tìm chỗ không bắt mắt chờ, Qua Qua bởi vì là tội phạm truy nã, tuy âm ty không rảnh đi bắt nó, nhưng tự mình đưa lên cửa cũng là tiết tấu tìm chết, bởi vậy ở trên đường đi âm đã chui vào trong Âm Dương Kính.
Thế giới trong gương và Sơn Hà Xã Tắc Đồ giống nhau, là một cái không gian chiết xạ, chỉ là một mảng hỗn độn chưa mở, lại có thể ngăn cách âm dương nhị khí. 
“Xem huynh việc này thế nào.” Diệp Thiếu Dương lườm lão Quách một cái, “Vì loại sự tình này đi âm, đệ sao cảm giác mình giống như đi vụng trộm.”
“Lát nữa đệ sẽ không cảm thấy như vậy nữa.”
“Chỉ mong thế.” 
“Lát nữa đệ sẽ cảm thấy mình là tên ngốc, bởi vì phát minh vĩ đại như thế, đệ lại không tin.”
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn.
Đợi không lâu, Chanh Tử trở về, trong tay nâng cái “radio” kia lão Quách đốt, sau khi từ vật phẩm dương gian chuyển hóa thành quỷ vật, hình dạng thứ này không thay đổi. 
Lão Quách đem radio cầm trên tay, hướng Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử đắc ý cười cười, “Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến! Nhìn kỹ!”
Lão Quách đặt một tay ở trên thứ giống cái nút phía dưới của “radio”, một đạo u quang từ trong radio sáng lên.
Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử đều mở to mắt, trong lòng cũng khẩn trương vô cùng. 
Tuy không tin loại sự tình này có thể xảy ra, Diệp Thiếu Dương ở sâu trong nội tâm, đối với radio này vẫn có chút chờ mong.
Kết quả vài giây sau, thanh quang biến mất, cái gì cũng chưa xảy ra.
“Chuyện gì vậy?” Lão Quách thò đầu nhìn vào bên trong radio, tập trung tinh thần bắt đầu nghiên cứu. 
Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Đệ nói mà, huynh có cái thời gian này, cân nhắc chính sự đi, đệ đã sớm nói cho huynh thứ này không thể thực hiện được.”
Lão Quách không để ý tới hắn, nghiên cứu một hồi nói: “Có một đạo linh phù chưa kích hoạt, chờ một chút, ta điều chỉnh một phen.”
Nói xong thò tay vào, nhẹ nhàng kích thích linh phù. 
Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử nhìn nhau một cái, bĩu môi, đã không ôm hy vọng gì nữa.
“Tốt rồi, thử thêm một lần!!” Một tay lão Quách đem radio nâng lên, giống như giơ túi thuốc nổ, ngón cái hướng trên “cái nút” kia nhấn một cái, một luồng hào quang hiện lên.
Một thanh âm giống như nghẹn ở trong ống, từ trong radio truyền ra: 
“Nam nhân đúng là mệt, nam nhân đúng là mệt, toàn thế giới đều biết anh kiếm tiền rất mỏi mệt. Dùng mồ hôi của anh không đổi được sự an ủi của em, chẳng lẽ đây là tội nam nhân phạm phải...”
Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử hóa đá tại chỗ.
Lúc này phụ cận vừa lúc có mấy quỷ dịch đi ngang qua, vác cuốc xẻng linh tinh, như là đi trồng trọt, vốn vừa nói vừa cười, nghe thấy tiếng ca, theo ngọn nguồn tiếng ca nhìn lại, nhất thời cũng hóa đá. 
“Ha ha ha ha...”
Lão Quách giơ lên cao radio, tiếng cười ở trong tiếng ca chấn động, ngón cái ở trên cái nút dùng sức ấn xuống, quỷ khí xuyên vào, tăng thêm âm lượng.
Tiếng ca nhất thời trở nên càng thêm to rõ. 
Chỗ bọn họ, vừa lúc cách hoàng tuyền đại đạo không xa, vừa lúc có một đám vong hồn khóc sướt mướt đi qua, đột nhiên nghe được tiếng ca, từng người đều đứng lại, ngay cả quỷ sai áp giải cũng ngây dại.
“Tình huống gì vậy!” Hai quỷ sai sợ hãi kêu lên.
Tiếng ca như tạp âm, bắt đầu quanh quẩn ở Quỷ Vực yên tĩnh sâu thẳm. 
Phát xong một bài, qua hồi lâu, Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử mới từ trong cơn dại ra phục hồi tinh thần lại.
Diệp Thiếu Dương trực tiếp quỳ, bắt lấy tay lão Quách, kích động nói: “Huynh làm như thế nào!”
“Nguyên lý thật ra không khó, dùng là linh lực. Có rất nhiều phù văn, đều là có thể thông qua thần niệm pháp sư, sáng tạo ra một loại ảo cảnh, một khi có linh lực kích hoạt, loại ảo cảnh này sẽ tự động truyền phát tin, cái này đệ hiểu hơn ta.” 
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cái này rất dễ dàng lý giải, rất nhiều pháp khí, linh phù vân vân, đều có thể đem ảo cảnh người làm phép dùng thần niệm sáng tạo bảo tồn lại, người đạt được sau đó, có thể thông qua rót linh lực vào, tiến vào loại ảo cảnh này, cảm thụ tin tức người làm phép lưu lại.
Trong thiên sư bài của mình, lúc trước đã có ảo cảnh tàn niệm tổ tiên Diệp Pháp Thiện lưu lại, còn có phong ấn trong nhà quỷ mình lúc ban đầu điều tra, cũng là từ trong phong ấn chữ “Vạn”, thấy được ảo cảnh vị thiền sư kia trước khi chết lưu lại...
“Nhưng, loại ảo cảnh này là có tính một lần, cần pháp sư dùng thần niệm tiến vào, mới có thể nhìn thấy, nhưng cái này của huynh, vì sao có thể trực tiếp truyền phát ra?” Diệp Thiếu Dương nói ra nghi ngờ. 
“Cái này nói khó cũng không khó.” Lão Quách đem “máy thu âm” mở ra, chỉ vào linh kiện bên trong, bắt đầu giảng giải cho Diệp Thiếu Dương, ở giữa đó là một khối như là tảng đá, là gỗ Huyền Từ, là một trong các tài liệu chứa đựng linh lực tốt nhất, mình như thế nào dùng thần niệm sáng tạo ra một ảo cảnh, đem bài hát mình nghe được chứa đựng vào, tiếp theo dùng các loại phù văn nối tiếp, tác dụng lẫn nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.