Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1157: Hồng Trần Lệ (2)




Hồng trần lệ bởi vì luân hồi mà có linh thân, có ba hồn bảy vía, chỉ là... Giữa nàng cùng Ngư Huyền Cơ, vẫn không thoát được một tầng quan hệ như vậy...
Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người mệt mỏi, tựa như có một loại cảm giác muốn nôn.
Hắn sau đó nghĩ đến, loại sự tình này cũng không phải trùng hợp, mà là, trong minh minh tự có sự an bài nào đó... 
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Ngư, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Lúc này hai vợ chồng Lão Quách cũng chú ý tới vẻ mặt hắn không đúng, tiến lên hỏi nguyên do.
Diệp Thiếu Dương khôi phục một chút, nghĩ nghĩ, đem Lão Quách gọi vào trong phòng ngủ, đóng chặt cửa, bản thân vô lực ngồi ở trên giường, một mình ngẩn người. 
Hắn còn chưa hoàn toàn từ trong phát hiện kinh người của mình khôi phục tinh thần.
Lão Quách ngồi xuống bên cạnh hắn, một bàn tay đặt trên vai hắn, nhíu mày nói:
“Rốt cuộc là làm sao vậy, đệ đừng bàng hoàng như vậy, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết.” 
Đến lúc này, hắn còn đang trấn an mình, còn tưởng là chuyện của mình.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, bắt lấy tay hắn nói:
“Câu này đệ trả lại cho huynh, mọi việc đều có biện pháp giải quyết, cho nên, ở thời điểm đệ nói chuyện này, huynh đừng kích động, huynh nếu kích động, đệ sẽ không biết làm thế nào mới tốt.” 
“Chuyện này... Có liên quan tới ta?” Lão Quách ngây người.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ở sau khi được hắn cam đoan tuyệt đối không kích động, mới đem chuyện Ngư Huyền Cơ ủy thác mình làm, từ đầu tới cuối nói một lần.
Lão Quách nghe xong, ngồi bệt ra tại chỗ, chấn động nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi lắc đầu nói: 
“Ta không tin, ta không tin...”
“Đệ cũng không muốn tin tưởng, nhưng mà... là thật.”
Hai tay Diệp Thiếu Dương đè bả vai Lão Quách, nhìn hắn, kiên định nói: 
“Nếu không có chứng cứ xác thực, huynh đệ sẽ lấy loại sự tình này lừa gạt huynh?”
Lão Quách như mất hồn mất vía chăm chú nhìn hắn một hồi, đứng dậy, ở trên người sờ soạng một lúc mới móc được thuốc lá, run rẩy châm lửa một lúc mới được, kết quả thuốc còn ngậm ngược.
Lão Quách nhổ thuốc lá, nói với Diệp Thiếu Dương: 
“Ta mặc kệ nó lai lịch thế nào, nếu ta và nó đều đã chết, chuyện kiếp trước xóa bỏ, đều tự đầu thai, có lẽ không còn duyên cha con, vậy thì thôi, nhưng ta hiện tại còn sống, nó cũng còn sống, nó chính là con gái của ta!
Đệ hiểu chưa, ta mặc kệ nó kiếp trước là cái gì, ở trong mắt ta, nó là nó, Ngư Huyền Cơ là Ngư Huyền Cơ, ta tuyệt không thể để cho người ta đem con gái của ta cướp đi!”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, gật đầu nói: 
“Đệ đương nhiên biết.”
Lão Quách nói:
“Vậy đệ tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này, đừng để lộ tin tức, đệ cứ nói đệ không tìm thấy người, Ngư Huyền Cơ cũng không thể làm gì đệ.” 
Diệp Thiếu Dương thở dài:
“Muộn rồi.”
Lập tức đem tình huống ngày hôm qua tấm gương kia sáng lên nói một lần. 
“Ngư Huyền Cơ ở trong tấm gương này, khẳng định không biết tưới cái gì, gương đã có thể phát sáng, quá nửa là đem tin tức truyền đạt cho Ngư Huyền Cơ rồi. Bây giờ, Ngư Huyền Cơ quá nửa đã biết, cho dù đệ một mực giữ bí mật, nhắm chừng cũng là vô dụng.”
Lão Quách thất thanh nói:
“Đệ là nói, cho dù đệ không đi phục mệnh, Ngư Huyền Cơ cũng nhất định sẽ tìm đến?” 
“Đương nhiên, nhắm chừng cô ta bây giờ là đang chờ đệ đem người áp giải cho cô ta, nếu đợi không được, cô ta sẽ tự mình đến.”
Lão Quách lo sợ không yên hỏi:
“Vậy làm sao bây giờ?” 
“Người ta đến thu hồi nước mắt của mình, là lẽ đương nhiên, chúng ta có thể làm sao bây giờ?”
“Vậy... Chẳng lẽ không có cách nào nữa?”
Trong mắt Lão Quách không ngừng trào ra nhiệt lệ, bộ dáng kinh hoàng không chịu được thêm chút nào nữa. 
Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của hắn.
Trong mắt hắn, Lão Quách ở bên ngoài luôn luôn là lòng dạ cực sâu, khéo đưa đẩy lõi đời, đối với mọi chuyện đều trầm ổn, nhưng mà một khi sự tình liên lụy tới con gái mình, cũng vẫn sẽ mất hồn mất vía, không còn chủ ý.
Diệp Thiếu Dương nhìn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, đột nhiên, hắn linh quang thoáng hiện nghĩ đến sự kiện nào đó, vỗ ót nói: 
“Có một người có lẽ có thể đến giúp chúng ta!”
Lão Quách sửng sốt, nói:
“Tiêu Dật Vân?” 
Diệp Thiếu Dương lắc đầu:
“Hắn không được, chuyện này hắn không thể nói, Thôi phủ quân cũng tuyệt đối không thể ra mặt. Chỉ có tìm Lâm Tam Sinh, hắn và Ngư Huyền Cơ tuy chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng của Ngư Huyền Cơ đối với hắn vô cùng tốt, lấy làm tri kỷ. Hắn đi khuyên Ngư Huyền Cơ, có lẽ khả thi!”
Lão Quách cuống quít nói: 
“Vậy đệ đi mau, Lâm Tam Sinh nếu cần lợi ích gì, cứ việc mở miệng...”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Huynh đây là nghĩ nhiều rồi, quân sư rất giảng nghĩa khí, huynh là sư huynh của đệ, cũng chính là sư huynh của hắn, cái này không phải nói, đệ vào trong tranh một chuyến, huynh thủ thay đệ.” 
Lập tức cùng Lão Quách trở lại phòng ngủ của mình, mở ra Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Diệp Thiếu Dương trước khi đi vào, nói với Lão Quách:
“Quách sư huynh, chuyện này huynh tạm thời đừng nói cho Tiểu Ngư, bằng không con bé nhất định sẽ có gánh nặng tâm lý, tốt nhất ngay cả đại tẩu cũng đừng nói!” 
Lão Quách liên tục gật đầu.
Diệp Thiếu Dương sau khi đi vào, Lão Quách mất hồn mất vía canh giữ ở bên giường.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau khi cửa mở, Tiểu Ngư đi đến, thò đầu vào. 
“Ồ, tiểu sư thúc đâu rồi, vừa rồi không phải theo cha vào sao?”
“Ồ, hắn có việc gấp ra ngoài.” Lão Quách vội vàng tìm cớ.
“Chưa nghe thấy cửa phòng mở à?” 
“Ừ... Hắn đi gấp. Con rốt cuộc có chuyện gì?”
“Trong nhà hết tương rồi, mẹ bảo cha đi mua, thuận tiện mua chút trứng gà.”
Việc này vẫn luôn là Lão Quách phụ trách. 
Tiểu Ngư phân phó xong, muốn lui ra ngoài, Lão Quách giữ chặt cô lại, nói:
“Cha ở đây có việc, con đi mua đi.”
“Con không đi! Con xem tivi!” Tiểu Ngư đảo tròng mắt: 
“Trừ phi có lợi!”
Lão Quách lấy ra một tờ tiền mặt một trăm, đưa cho cô:
“Còn thừa là của con hết!” 
“Oa! Đây còn là cha của con sao!”
Tiểu Ngư tiếp nhận tiền, thơm một cái ở trên mặt hắn, nhanh chóng chạy đi.
Lão Quách đem cửa khép lại, sờ khuôn mặt được con gái thơm của mình, rơi lệ không thôi. 
Hán tử từng vào nam ra bắc, lăn lộn ở trên giang hồ sừng sững không ngã, giờ này khắc này, cảm thấy mình là bất lực như vậy.
Bất cứ phú thương đại cổ, hắc bạch lưỡng đạo nào, hắn cũng có thể thu phục, nhưng một lần này mình đối mặt là thiên địa luật pháp, hắn rất sợ hãi, hơn nữa không nhìn thấy một tia phần thắng.
Một khắc đồng hồ sau, Diệp Thiếu Dương từ trong Sơn Hà Xã Tắc đồ đi ra, mang theo Lâm Tam Sinh. 
Lão Quách muốn chào hỏi Lâm Tam Sinh, Lâm Tam Sinh khoát tay nói:
“Không có gì phải nói, ta lập tức đi tìm Ngư Huyền Cơ, hết sức thuyết phục cô ấy, nếu thất bại, ngươi đừng trách ta, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Lão Quách từ dưới giường lấy ra cả một đống giấy bản cùng hương nến nói: 
“Làm phiền mang cho Ngư đạo trưởng!”
Lâm Tam Sinh gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương và Lão Quách cùng nhau đem đồ đều chuyển ra ngoài, đi ngang qua phòng khách, Quách đại tẩu hỏi một tiếng, Lão Quách chỉ trả lời là làm việc, theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau xuống lầu, tới một ngã tư đường, tìm một sợi dây thừng, kết mười ba đôi, trong miệng mặc niệm tên Ngư Huyền Cơ, sau đó đem hương nến giấy bản cùng nhau đốt. 
Nhiều hương nến cùng giấy bản thượng phẩm như vậy, là đồ quý cất giữ của Lão Quách, ở âm phủ tuyệt đối xem như một món tiền siêu cấp khổng lồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.