Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1096: Dị thú (2)




Đoàn người trở lại nơi cắm trại, Diệp Thiếu Dương mời Thạch Lỗi và Mộ Thanh Vũ đến lều trại của mình, một lát sau Tương Lộ cũng đến.
Diệp Thiếu Dương giao cho bọn họ một ít “nhiệm vụ”, trong đó chủ yếu nhất, là điều tra văn hóa dân gian vùng này, xem có truyền thuyết có liên quan với yêu thú mặt người thân rắn hay không, nhất là có liên quan với “tấm bia đá trấn sơn” bị lấy đi.
Sau đó kể ra tình huống ở cái giếng sâu kia, hỏi hắn có biện pháp nào đem xích sắt đưa lên không. 
“Dùng ròng rọc đi.” Thạch Lỗi giành trả lời.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Đó là cái gì?” 
“Một loại thủ động cơ giới, lợi dụng là nguyên lý bánh xe.” Thạch Lỗi dùng bánh xe trong quá khứ thường xuyên dùng ở giếng nước để so sánh,
“Loại máy móc này chỉ cần có một cái giá đơn giản là có thể dùng, loại mà chúng tôi lúc trước hay dùng đào bới cổ mộ, thường xuyên dùng để mở quan tài.”
Thạch Lỗi sai Tương Lộ đi làm, sau đó bản thân cũng rời khỏi, nói là muốn tới trên địa phương tìm kiếm tư liệu. 
Cơm chiều là ăn ở trong lều trại. Tương Lộ không để bọn họ ăn chung nồi nữa, mà là tặng hai phần đồ ăn, Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ cùng nhau ăn.
Ăn cơm chiều, Mộ Thanh Vũ lưu lại, hai người tán gẫu về con yêu thú mặt người thân rắn kia.
Đột nhiên, một trận âm phong vén lên lều trại thổi vào. 
Mộ Thanh Vũ bị dọa lập tức đứng lên, làm ra tư thái phòng ngự.
“Không sao, là bằng hữu của tôi.”
Diệp Thiếu Dương vừa mới dứt lời, một bóng người chiếu vào, đáp xuống đất, là một con quỷ trang phục thư sinh, nhìn qua còn rất nho nhã. 
“Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của tôi, Lâm Tam Sinh.” Diệp Thiếu Dương nói:
“Hắn là một con quỷ Minh triều.”
“Minh triều...” Mộ Thanh Vũ kinh hãi. 
“Hắn ở lại nhân gian, là có nguyên nhân.”
Chuyện xưa của Lâm Tam Sinh nói ra, cũng có thể quay thành một bộ phim cổ trang ngôn tình hơn trăm tập, Diệp Thiếu Dương hiện tại không có thời gian đi nói, chỉ tùy tiện lấy lệ cho xong, Mộ Thanh Vũ tuy tò mò về lai lịch Lâm Tam Sinh, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, Lâm Tam Sinh ngồi trên đất, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên là quỷ lực bị chấn động, trên đỉnh đầu, tam hoa xoay tròn, không ngừng có năng lượng chảy ra, rơi trên người hắn. 
Không cần hỏi cũng biết, đây nhất định là quỷ thuật tự mình khôi phục nào đó.
Qua một hồi lâu, sắc mặt Lâm Tam Sinh khôi phục như thường, tam hoa trên đỉnh đầu biến mất, thở dài một hơi.
Diệp Thiếu Dương sớm đã chờ không kiên nhẫn, thấy hắn không có việc gì, lập tức hỏi: 
“Chuyện gì vậy, gặp được boss rồi?”
Lúc trước mình xuống cổ mộ quan tài treo, Lâm Tam Sinh cũng ra trận, chỉ là vì hắn thân phận đặc thù, lúc ấy cũng nhiều người, Diệp Thiếu Dương sợ dọa người ta, cho nên chưa để hắn hiện thân xuất hiện trước mọi người.
Về sau mình đi lên, để lại Lâm Tam Sinh ở bên dưới tiếp tục điều tra, dù sao hắn là quỷ, rất nhiều chỗ so với nhân loại có ưu thế lớn hơn. 
Ở dưới Diệp Thiếu Dương thúc giục dò hỏi, Lâm Tam Sinh nói về tình huống ở bên dưới:
Diệp Thiếu Dương sau khi đi lên, một mình hắn ở dưới, đi bộ khắp nơi, cũng không gặp được tình huống gì.
Trong mạch nước ngầm có yêu khí rất cường đại, Lâm Tam Sinh cũng từng đi xuống kiểm tra, nhưng tri giác sâu sắc, làm hắn không dám mù quáng xâm nhập, sau đó trở lại trong hang chính nán lại. 
Coi như là ôm cây đợi thỏ. Dù sao nơi đó là lối ra duy nhất.
“Ngay tại vừa rồi, ta chờ được kẻ đó, đánh một trận...”
Lâm Tam Sinh cười khổ: 
“Ta tu vi quỷ thủ bậc hai, ở dưới tay của hắn chỉ đi được một chiêu đã thua, hồn phách còn thiếu chút nữa bị hắn hút đi, may mà ta tu luyện tam hoa tụ đỉnh, bằng không đã không về được.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, cùng Mộ Thanh Vũ nhìn nhau một cái, đều là vẻ mặt chấn động.
“Một chiêu...” 
Lâm Tam Sinh là cổ nhân, lại sinh ở loạn thế, có vài phần hiệp tình, thường xuyên dùng một số thuật ngữ võ hiệp để hình dung đánh nhau giữa quỷ quái, điều này Diệp Thiếu Dương trước đó đã lĩnh giáo.
Hắn nói một chiêu, chính là ý tứ một cái đối mặt.
Quỷ thủ bậc hai, một cái đối mặt đã bị đối phương đánh bại, còn thiếu chút nữa bị câu hồn, Diệp Thiếu Dương tin tưởng Lâm Tam Sinh không nói láo, bằng không căn bản không dám tin tưởng. 
Mẹ kiếp, đây là tu vi cấp bậc Tu La quỷ mẫu đó!
Diệp Thiếu Dương hít một hơi, hỏi Lâm Tam Sinh:
“Đối phương là cái gì, thấy rõ không?” 
“Là yêu, biết biến hóa, có yêu vân hộ thân, ta không thấy rõ bản thể là gì.”
Ngay cả bản thể cũng không thấy rõ...
Tâm tình Diệp Thiếu Dương nháy mắt trở nên vô cùng nặng nề: 
“Vốn ta còn muốn đem bọn Qua Qua triệu đến, cùng nhau điều tra với ngươi, xem ra nên thôi đi...”
Lâm Tam Sinh vừa nghe, vội vàng nói:
“Tuyệt đối đừng, quá nguy hiểm.” 
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chuyện mạo hiểm, hắn tình nguyện tự mình đi, cũng không muốn để người bên cạnh thay thế.
“Vì sao chúng ta ban ngày ở bên dưới, chưa gặp được yêu quái kia chứ, bằng không chúng ta sợ là đều phải chết ở bên trong rồi...” Mộ Thanh Vũ lẩm bẩm.
Diệp Thiếu Dương cũng đang nghĩ vấn đề này, chẳng lẽ là bởi vì ngày nghỉ đêm ra? 
Yêu tộc, nói thông tục chút, là bản tiến hóa của dã thú, có tập tính ngày nghỉ đêm ra cũng là bình thường, đặc biệt là tà tu, bình thường là buổi tối kiếm ăn, ban ngày ngủ đông tu luyện.
Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn về phía Lâm Tam Sinh, nói:
“Ban ngày ngươi cũng nhìn thấy những bức tranh tường đó rồi, ngươi sống mấy trăm năm, gặp nhiều thứ hơn ta, có phát hiện gì không?” 
“Nếu ta không nhìn lầm, đó là một loại linh thú thành yêu.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Những con non kia sau khi phá trứng, có thể đấu thắng cương thi, còn có thể ăn sống cương thi, dựa vào thi khí hoặc thi độc tu luyện với sinh trưởng, cái này tuyệt đối không có khả năng là động vật bình thường, quá nửa là linh thú, sinh làm yêu.” 
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, một điểm này, hắn sớm cũng đã nghĩ tới.
Mộ Thanh Vũ nhịn không được hỏi:
“Là linh thú gì?” 
Diệp Thiếu Dương không thể không giải thích cho cô:
“Trên nguyên tắc, mọi động vật đều có thể tu luyện thành yêu, nhưng ở trong hoàn cảnh tương tự, động vật khác nhau, tỷ lệ cùng tốc độ thành yêu là khác nhau. Dân gian có thuyết năm đại gia tiên:
Hoàng, hồ, liễu, bạch, hôi, cũng chính là chồn, hồ ly, liễu tiên là rắn, nhím cùng chuột. Năm loại động vật này, tự động hấp thu nhật tinh nguyệt hoa, mấy chục năm có thể mở ra linh trí, trở thành yêu thú, giới hạn mốc trên cực cao.” 
Lâm Tam Sinh nghe tới đây chen vào một câu:
“Tiểu Thanh Tiểu Bạch, không phải là liễu tiên độ kiếp thành yêu sao, bất cứ một ai trong hai bọn họ, ta cũng không phải đối thủ.”
Diệp Thiếu Dương nói: 
“Hai người bọn họ thượng hạn cực cao, nhưng trước mắt còn chưa tính là đỉnh cấp, con Cửu Vĩ Thiên Hồ kia...”
Lâm Tam Sinh vừa nghe bốn chữ “Cửu Vĩ Thiên Hồ”, lập tức xua tay:
“Miễn bàn cái này, thứ đó tu vi quả thực vang dội cổ kim, ta hiện tại nhớ tới vẫn còn sợ.” 
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:
“Ngươi cũng từng có tiếp xúc, ngươi cảm giác quái mặt người thân rắn này, tu vi so với Cửu Vĩ Thiên Hồ thì thế nào?”
Lâm Tam Sinh cười khổ nói: 
“Nếu ta nói so với Cửu Vĩ Thiên Hồ còn lợi hại hơn, ngươi tin không?”
“Ta con mẹ nó không tin!” Diệp Thiếu Dương chửi tục, mình chỉ là hỏi như vậy, muốn lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ làm cọc tiêu, để phỏng đoán ra cấp bậc tu vi quái mặt người thân rắn này, nhưng nào ngờ được thứ đó có thể còn mạnh hơn so với Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nếu thực là như thế, mình dứt khoát đập đầu xuống đất chết được rồi... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.