Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 106: Ban đêm xông vào nghĩa trang




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngay ngọn núi phía Bắc sau thôn". Tiểu Quân trả lời: "Nghìn vạn lần đừng đi, chỗ đó rất nhiều chuyện ma quái."
Lão trưởng thôn trách mắng: "Đại pháp sư người ta còn đối phó được với Sát thi, sợ gì mấy con tiểu quỷ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tối nay tôi đi tìm đầu lưỡi quỷ, các người ở lại đào hố rồi đem hai cân vôi và một cân chu sa đổ vào, sau đó chôn Sát thi bên dưới nhé. Nhớ kỹ, phải đào hố sâu ít nhất hai mét, nếu không thi khí phát huy, dễ dẫn đến ôn dịch."
Cha con hai người dạ dạ vâng vâng.
Diệp Thiếu Dương dắt theo Chu Tĩnh Như cáo từ lão trưởng thôn. Lão trưởng thôn tiễn hắn đến cửa, thở dài, vạn tạ thiên ân: "Đại pháp sư, cô nương, hai người đều là người tốt, ta chúc cho các người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử."
Chu Tĩnh Như lập tức đỏ mặt, che miệng cười. Diệp Thiếu Dương nhếch mép, nghiêng đầu hỏi lão: "Ai bảo chúng tôi là vợ chồng?"
Lão trưởng thôn ngẩn ra: "Không phải sao? Hai người còn chưa kết hôn? Vậy khi nào mới cưới?"
Diệp Thiếu Dương im lặng lắc đầu, xoay người rời đi.
Dọc đường đi, Chu Tĩnh Như lẽo đẽo theo sau lưng hắn, không nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương tưởng cô đang tức giận, lên tiếng an ủi: "Lão già kia không biết gì hết, chỉ toàn nói bậy, em đừng để bụng!".
"Em không có để bụng!". Chu Tĩnh Như đáp, ngừng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện hôn nhân không nên quan tâm lời của người khác, quan trọng là ở chính mình!”.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, nói như vậy, lẽ nào cô muốn ám chỉ điều gì sao?
Chu Tĩnh Như nhất thời hiểu ra mình lỡ miệng, nói lánh sang chuyện khác: "Phải rồi Thiếu Dương ca, không phải quỷ chỉ là thứ hư huyễn sao, đầu lưỡi của chúng chắc cũng là vật hư huyễn, làm thế nào sử dụng được?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Quỷ hư huyễn là do dương gian nói vậy, chúng nó không phải là vật ở dương gian, cho nên có thể hiện hình hư ảnh. Ở cõi âm, chúng nó chính là thực thể, chỉ có những con quỷ ở lại dương gian, tu vi thăng cấp, từ từ thích ứng với khí dương gian, thân thể dần thực hóa mới có thể cầm nắm đồ vật, đi lại đứng ngồi, bất quá muốn xuyên tường nhập thất thì hơi vô lý”. 
"Eo ui, còn có thể cầm nắm đi lại như người, nói như vậy, quỷ còn lợi hại hơn cương thi và những loài khác ư?"
Chu Tĩnh Như chăm chú nhìn hắn, vừa cười vừa nói: "Thiếu Dương ca, em thấy anh rất vĩ đại, không phải là bởi vì anh có khả năng tróc quỷ hàng yêu, mà là anh có thể tế thế cứu nhân, giống như hôm nay anh xuất thủ cứu hai mẹ con nhà ấy, nhờ vậy mà họ đã được sống sót. Anh thật rất rất giỏi!"
Diệp Thiếu Dương sờ sờ tóc, làm bộ nói: "Đâu có, xã hội phân công sao thì làm vậy thôi!"
Chu Tĩnh Như bật cười.
Hai người trở lại làng du lịch thì đã quá trưa, cả hai đều đói, liền quay về bàn ăn cơm. Diệp Thiếu Dương vừa ăn vừa hồi tưởng lại lời kể của lão trưởng thôn về miếu Thất bà bà:
Dựa theo lối nói của lão, lẽ ra lúc đầu tất cả phải làm theo từng bước mới đúng. Lão yêu lựa cháu của ông ta làm tế phẩm, dùng thi khí để nuôi ba tháng, sau khi phong ấn tiêu thất, thi khí sẽ phá thể chui ra.
Mà khi phong ấn bị phá, lão yêu Thất bà bà kia gặp chuyện gì mà không để ý tới đứa trẻ?
Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, từ lúc Tiểu Phương hoài thai ba tháng cho tới nay đã được tám tháng, tức là đã trải qua năm tháng trung gian, nói cách khác, phong ấn đã bị phá hư vào năm tháng trước, hắn vội hỏi Chu Tĩnh Như: "Bọn người Trương quản lí đập tượng vào lúc nào?"
Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: "Em cũng không rõ lắm, chỉ nghe ông ấy bảo là vào thời gian giải tỏa, theo em tính thì chắc là... ba hay bốn tháng trước. Thiếu Dương ca, không phải là do bọn họ phá tượng nên Thất bà bà mới được phóng xuất chứ?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Phong ấn năm tháng trước đã bị phá hủy, bọn họ đến đập tượng chỉ là nhằm vào lúc chọc giận lão yêu, bị đùa cho tới chết. Nếu như anh đoán không lầm thì lão Vương kia trước đây cũng là một thành phần trong đội đập tượng, bất quá chuyện lão yêu quấy phá không liên quan gì tới bọn họ, chỉ là vì phong ấn bị mở ra sớm thôi!"
Hắn suy nghĩ một chút, nói thêm: "Nếu như lão trưởng thôn nói thật thì Thất bà bà này sẽ là một yêu linh, chỉ cần không phải yêu tiên là tốt rồi!"
Chu Tĩnh Như nháy mắt, hỏi: "Yêu tiên là gì, yêu linh là gì?"
Diệp Thiếu Dương đặt đũa xuống bàn, giải thích: "Yêu linh vượt qua nghìn năm thiên kiếp mới có thể trở thành yêu tiên, tiên vị đăng thiên sách, được người người cung phụng, hưởng thụ đèn nhang một phương, địa phủ cũng không quản được. Tu vi cả hai cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ có danh phận là không giống nhau. Thất bà bà cho tới hôm nay còn cần luyện hóa Sát thi thì ắt có thể thấy nó chưa vượt qua thiên kiếp, nếu muốn giết nó, cũng không cần kinh qua sự cho phép của Tần Quảng Vương, đỡ được không ít phiền phức."
Chu Tĩnh Như lẩm bẩm: "Tần Quảng Vương là ai, anh nói gì em không hiểu?"
"Em chỉ là người phàm, biết nhiều như vậy làm gì, không có lợi đâu!"
Chu Tĩnh Như gật đầu đồng ý, hỏi: "Vậy làm thế nào bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ không có biện pháp nào tốt: "Ngày mai anh xuống giếng xem sao!"
"Ơ... Em nhớ anh đã bảo bây giờ không phải là thời điểm để đi xuống mà!?". Chu Tĩnh Như lo lắng: "Vạn nhất Thất bà bà đánh lén sau lưng anh thì sao?"
"Cho nên mới phải có chuẩn bị, ngày mai anh kêu Quách sư huynh đi theo, hộ pháp cho anh."
Diệp Thiếu Dương chợt vô cùng nhớ da diết Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như có nàng hộ pháp cho mình, đảm bảo trăm phần trăm yên tâm, thực lực lão Quách còn kém xa. Chỉ là thời gian gấp gáp, manh mối lại bị chặn, hắn không thể ngồi yên không làm gì, vạn nhất lão yêu kia đột phá phong ấn trận pháp, từ trong miếu chạy đến, vậy thì phiền phức to.
Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như thuê hai căn phòng, cả hai đi vào nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương nằm trên giường chơi Rắn Săn Mồi, không bao lâu sau đã ngủ.
Tỉnh dậy khi trời lờ mờ tối, Diệp Thiếu Dương tìm thấy căn phòng của Chu Tĩnh Như, gõ cửa, không có ai ra mở, hắn đang muốn gọi điện thoại thì Chu Tĩnh Như từ bên ngoài đi tới, giải thích ban nãy mình đến công trường giúp Lý tổng xử lý hậu sự hai người chết, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.
"Một người đền chín mươi vạn, người thân cũng không làm loạn, tất cả đều chờ cảnh sát điều tra kết quả.". Chu Tĩnh Như kể sơ lược.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Để khi nào quay lại anh bảo Tạ Vũ Tình tìm đại một cái cớ nào đó!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tuy rằng gạt người là sai thế nhưng anh cũng đành hết cách, không thể nói với bọn họ rằng người nhà của họ bị quỷ giết chết, vậy còn khó tin hơn!"
Chu Tĩnh Như gật đầu: "Chuyện này em hiểu, bây giờ chúng ta làm gì?"
"Lên núi, tìm quỷ."
Chu Tĩnh Như kinh ngạc một chút, liền nói: "Em cũng đi!"
"Tối rồi, em đến nghĩa địa, không sợ sao?"
"Có anh ở đây, em không sợ.". Chu Tĩnh Như thẳng thắn trả lời: "Ở một mình trong phòng mới sợ đó!"
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, người này bị ghiền hơi mình hay sao ấy!
Sau khi ra khỏi cửa, hai người dựa theo phương hướng lão trưởng thôn cung cấp mà đi về phía khu nghĩa trang. Diệp Thiếu Dương đưa cho Chu Tĩnh Như một lọ Thất Tinh Thảo: "Phun nó lên mắt là có thể thấy quỷ, chút nữa em giúp anh tìm nhé!"
Chu Tĩnh Như phun lên mắt, buồn bực nói: "Em nhớ lần đầu tiên gặp quỷ hình như cũng phun thứ này lên mắt, thế nào bây giờ lại phun nữa?"
"Những chỗ âm khí nặng thì quỷ thông thường cũng sẽ hiện hình, còn những chỗ âm khí thấp hơn thì chỉ có quỷ hồn oán linh trở lên mới có thể nhìn thấy, chúng ta không có yêu cầu cao, chỉ cần tìm một con quỷ là được!"
Hai người một đường leo lên giữa sườn núi thì nhìn thấy khu nghĩa trang ở phía trước, một ngôi mộ lớn đang đứng vững trên đất bằng, dưới bóng đêm, ngôi mộ được ánh trăng trắng bệch chiếu xuống, lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng sởn gai ốc. Còn có hai ngôi mộ khác có cắm cờ trắng ở trên đầu, gió thổi qua, lá cờ vù vù rung động…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.