Hàn đại sư rất khó hiểu hỏi: "Không phải Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận đã bị sư gia phá rồi sao? Còn chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa?"
“Đi theo ta sẽ biết.” Cát Vũ nói rồi sải bước đi tới tầng một.
Mặc dù mọi người đều khó hiểu, nhưng bọn họ vẫn đi theo sau Cát Vũ về phía tầng một.
Không bao lâu, mọi người đã đến đại sảnh tầng một. Cát Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn đại sư, nói: "Ngươi dùng la bàn kiểm tra lại xem. Có chỗ nào mà âm khí ngưng tụ ở đây không?"
Hàn đại sư lập tức lấy la bàn ra, chỉ nhìn thấy la bàn trong tay lại chuyển động rất nhanh, vẫn là điềm báo đại hung.
“Sư gia… Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận đã bị phá, tại sao trong tòa nhà này vẫn còn âm khí nặng nề như vậy?” Hàn đại sư căng thẳng hỏi.
"Vừa bước vào nơi này, ta liền cảm giác được âm khí nồng đậm quá mức, nhất định không phải là thứ mà một Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận có thể kiến tạo được. Nơi này còn có huyền cơ khác. Ngươi nhìn kỹ xem, âm khí ngưng tụ ở đâu?” Cát Vũ hỏi lại.
Hàn đại sư lại liếc nhìn la bàn, nhanh chóng nói: "Ta phát hiện rồi, phía dưới, dưới lòng đất!"
“Dưới lòng đất ở đâu?” Cát Vũ quay đầu nhìn về phía Lăng Tuấn Hào.
Lăng Tuấn Hào còn chưa hoàn hồn sau tình huống kinh hoàng vừa rồi, bị Cát Vũ đột nhiên hỏi thế, ông ta liền giật mình, nhanh chóng hoảng sợ nói: "Phía dưới là nhà để xe hai tầng dưới lòng đất, từ khi được xây dựng đến nay, căn bản là chưa từng sử dụng, có vấn đề gì sao?"
“Đi thôi, đến nhà để xe dưới lòng đất xem xét.” Cát Vũ nói rồi lại sải bước nhanh về phía nhà để xe dưới tầng hầm.
Trong lúc đi, Cát Vũ nhìn về phía một góc của hành lang ở tầng một, những quỷ vật trong Tụ Linh tháp của mình đã dồn tất cả những quỷ vật trong toàn bộ quảng trường Lam Sơn xuống tầng một, tập trung tại một chỗ, lúc này tất cả đều quỳ trên mặt đất, chờ Cát Vũ xử lý.
Cát Vũ lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nhà để xe dưới lòng đất. Trong khi đi, hắn vỗ vào Tụ Linh tháp, tập hợp hầu hết các quỷ vật và yêu vật vào Tụ Linh tháp để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Tuy nhiên, vẫn có hơn chục quỷ vật đạo hạnh không hề thấp để canh giữ những quỷ vật kia, không cho chúng chạy trốn.
Vì ở quảng trường Lam Sơn không kinh doanh gì nên thang máy không mở, đến thời điểm này cũng không mở được, cả đoàn đi cầu thang bộ xuống hầm để xe.
Hầm để xe chia làm hai tầng, mọi người đi đến tầng một. Hầm để xe tuy rộng nhưng trống trải, có hàng nghìn chỗ đậu xe, nhưng tổng cộng có chưa đến mười chiếc xe ô tô đang đậu, có thể thấy rằng việc kinh doanh vô cùng ảm đạm.
Khi đến bãi đậu xe ở tầng hai, nơi này còn tồi tệ hơn, không có một chiếc xe nào, trống hoác trống huơ, có thể nghe thấy cả tiếng vang khi bước vào trong.
Vừa tới tầng ngầm thứ hai, Hàn đại sư kích động nói: "Sư gia... có manh mối, phản ứng la bàn này mạnh hơn rồi!"
Cát Vũ đáp lại: "Chắc hẳn bên trong này còn có bố trí pháp trận. Đó là một bố cục pháp trận hoàn chỉnh với Tứ Phương Thất Sát Tụ Linh Trận phía trên, phối hợp chặt chẽ với nhau. Đây chính là cái gọi là trận trong trận và liên hoàn trận. Loại bố cục này rất hiếm có trong hệ thống pháp trận của Đạo gia, người bố trí pháp trận này nhất định là cao thủ.”
"Sư gia thần kỳ thật, nếu không đi theo sư gia, chỉ sợ cả đời ta sẽ không bao giờ nhìn thấy loại bố cục pháp trận lợi hại như vậy. Sư gia vừa đi đến đây đã phát hiện nơi này có liên hoàn trận, hiểu rõ tất cả mọi thứ. Đệ tử thực sự bội phục." Hàn đại sư khen không dứt miệng.
“Được rồi, đừng có nịnh hót nữa, nhanh chóng tìm mắt trận, xong việc chúng ta về nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi.” Cát Vũ trừng mắt nhìn Hàn đại sư rồi nói.
Trên thực tế, Cát Vũ vẫn rất hưởng thụ sau khi được tên này khen ngợi, chỉ là không thể hiện trên mặt.
Hàn đại sư tuy không nhiều thủ đoạn cho nhưng công phu nịnh hót cũng là hạng nhất.
Lúc này, Hàn đại sư đang ở phía trước, liên tục dùng la bàn để định vị, cả nhóm đi vòng quanh bãi đậu xe rộng lớn và trống trải.
Bàn tay cầm đèn pin của Lăng Tuấn Hào và con trai ông ta lúc nào cũng run lên, bóng của mấy người được chiếu sáng mờ mờ ảo ảo, khiến không khí càng thêm vẻ quỷ dị.
Năng lực chịu đựng của hai người gần như đã đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc hẳn hai người đều sẽ phát điên.
Tuy nhiên, Hàn đại sư cầm la bàn đi vòng quanh tầng hai dưới lòng đất hơn mười phút vẫn không thu hoạch được gì, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cát Vũ nói: "Sư gia... tình huống này không đúng cho lắm, la bàn trong tay ta dường như bị một phần khí tràng làm nhiễu loạn. Mặc dù la bàn cho thấy nơi này có rất nhiều âm khí, nhưng vẫn không thể xác định được vị trí của mắt trận..."
Cát Vũ gật đầu, lập tức lấy ra chiếc la bàn mang theo bên mình. Chiếc la bàn này có la bàn ở phía trước và Gương Bát Quái ở phía sau, đây cũng là pháp khí truyền thừa ngàn năm của Mao Sơn, còn mạnh hơn nhiều so với la bàn trong tay Hàn đại sư. Ít nhất la bàn này đã được tổ tiên của Mao Sơn gia trì. Chỉ cần khí tràng quấy nhiễu ở đây không quá mạnh, la bàn này có thể xác nhận vị trí cụ thể của mắt trận.
Sau khi lấy la bàn ra, Cát Vũ bắt đầu định vị. Nhìn kim chỉ nam lắc liên tục trên la bàn, Cát Vũ duỗi ngón tay ra tiếp tục tính toán và suy luận. Sau đó, hắn cảm thấy có một khí tràng không thể giải thích được quấy nhiễu la bàn trong tay, thật là định vị không được tốt cho lắm.
Vì vậy, Cát Vũ cắn vào ngón tay giữa và nhỏ một giọt máu lên kim chỉ nam của la bàn, cuối cùng kim chỉ nam cũng ổn định và chỉ về hướng đông bắc.
“Đây.” Cát Vũ duỗi tay nhanh chóng bước về phía trước, mọi người nhìn nhau, sau đó đi theo Cát Vũ.
Khi đi đến góc đông bắc, phát hiện ở đây có một số phế thải xây dựng chất thành lớp dày, Cát Vũ bảo mấy người Hà Vi Đạo nhanh chóng thu dọn đống rác, sau đó lộ ra vách tường bẩn thỉu phía sau.
“Đập ra.” Cát Vũ ra lệnh.