Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 33: Căn Phòng 108






Việc điều tra thân thế của tôi, chỉ có thể nhờ vào vận khí mà thôi.
Trước khi quy tiên, sư phụ đã dặn dò tôi rất nhiều, tôi nghĩ nếu có duyên phận, tôi nhất định sẽ tìm ra, nhưng nếu không có duyên, tôi và cha mẹ tôi có đi lướt qua mặt nhau cũng không thể nhận được ra.Danh hiệu Đạo Hoa chân nhân của sư phụ tôi rất nổi tiếng, đừng hỏi tôi tại sao sư phụ lại nổi tiếng như vậy, bởi tôi cũng không biết tại sao, sư phụ chưa bào giờ nói cho tôi nghe về chuyện này....Tôi trầm ngâm ngắm nhìn chiếc quỷ quan, nó chỉ dài chừng độ một mét, bên trên nắp quan tài được làm bằng kính, trên bề mặt kính có rất nhiều những phù văn, cho đến giờ tôi vẫn chưa nhận ra được những phù văn đó, tôi trầm ngâm hồi ức lại.Trong ký ức của tôi, năm tôi mới năm tuổi, sư phụ rất thích xăm soi chiếc quan tài này, sư phụ thương ngồi bên cạnh nó trầm tư suy nghĩ.

Năm đó, sở dĩ là tôi đánh thức được âm dương nhãn bẩm sinh, cũng là có liên quan đến chiếc quan tài này.
Tôi còn nhớ tôi đã lấy trộm chiếc quan tài này về phòng mình chơi suốt một đêm, sau hôm đó, tôi bắt đầu nhìn thấy những người bạn linh dị.Nhắc đến những người bạn linh dị đã đến chơi với tôi khi đó, bất giác tôi nhớ đến một chị gái mặc váy màu vàng.Năm tôi năm tuổi đó, trong trường mẫu giáo, tôi có một người bạn rất thân, nhưng không phải là những bạn học, đó là một chị mặc váy vàng trông rất xinh đẹpCần phải biết rằng, đối với một đứa bé bị thiếu đi tình thương yêu của mẹ, có được một người chị như thế thật ấm lòng.Có một lần tôi không tìm thấy chị ấy, tôi đã đi tìm khắp trong trường, không tìm thấy chị ấy, tôi đã khóc rất to.Giáo viên trường mẫu giáo hỏi tôi tại sao khóc?Tôi đem chuyện về chị váy vàng nói lại cho giáo viên nghe, tôi nói đó là một chị rất xinh đẹp mặc váy màu vàng.
Giáo viên khi nghe tôi nói xong thì biến sắc mặt.Đó chính là một giáo viên đã chết cách đó nửa năm, khi chết vị giáo viên đó đang mặc trên người một chiếc váy màu vàng.
Nghe nói giáo viên đó bị chết đột tử.Tôi nghĩ, chị ấy chơi với tôi suốt bao nhiêu lâu như vậy, chắc chắn chị ấy vẫn còn chưa biết rằng mình đã bị chết.
có lẽ về sau chị ấy đã nhận ra được điều này, cho nên đã đi đầu thai chuyển thế.

cũng kể từ đó không bao giời tôi gặp lại được chị ấy nữa.Khi ấy, các giáo viên trong trường đều rất khiếp sợ, hiệu trưởng trường mẫu giáo đã mời sư phụ tôi đến, chỉ đến khi đó tôi mới biết được sư phụ tôi là một người vô cùng nổi tiếng- Đạo Hoa chân nhân.Sư phụ nghe các giáo viên kể lại, khi đó sư phụ đã thở dài.Sư phụ đi quanh trường mẫu giáo một vòng, sau đó nói rằng ở trong trường rất sạch sẽ, chị gái áo vàng đó đã rời đi rồi, chị ấy đi rất an tường, trong trường sẽ không có bất kỳ việc gì xảy ra nữa, và tôi cũng sẽ hồi phục lại như bình thường.Nghe sư phụ tôi nói như vậy, các giáo viên trong trường đều rất yên tâm, nếu không, trong trường có ma, ai dám dạy tiếp nữa đây?Còn tôi thì bị sư phụ dắt về nhà, sau đó thì bị sư phụ cho uống thuốc mê rồi xăm một phong ấn lên lưng tôi.Kỳ thực trong những năm tháng gần đây, tôi rất nhớ đến những ‘Người bạn tốt’ đó, đặc biệt là chị gái mặc váy màu vàng.
Không biết là chị ấy đã đầu thai chuyển thế hay chưa, nếu như chị ấy đã đầu thai rồi, phải chăng bây giờ chị ấy cũng đã là một người con gái xinh đẹp? Không biết tôi có còn cơ hội gặp lại chị ấy nữa hay không.....?Tôi ôm chiếc quan tài nhỏ trên tay, mải suy nghĩ mà quên đi hiện thực.Sư huynh, sư huynh đang làm gì thế? Không biết sư muội Phương Nhu đã đến bên tôi từ lúc nào, thấy tôi ngồi ngây ra bên chiếc quan tài nhỏ, nên cất tiếng hỏi.À....!huynh....! Tôi giật mình từ hồi ức trở về thực tại.Sư muội, chính là cái quan tài này, năm đó suýt nữa thì sư huynh đã chết trong chiếc quan tài này rồi, nếu như không có sư phụ.....Tôi đưa chiếc quan tài cho sư muội, nhắc đến sư phụ, khóe mắt tôi lại thấy cay cay.Sư huynh......!Sau khi sư muội đã được giải giáng thuật, sư muội đã trở nên nữ tính hơn nhiều, sư muội cầm lấy tay tôi an ủi.Tôi rất mừng với sự thay đổi của sư muội, ngày trước tính tình lạnh nhạt của sư muội khiến cho mọi người đều không thích.
Nhưng bây giờ thì sư muội đã nữ tính hơn rất chiều rồi.
cũng coi như cái tên Mạc Văn Thành đáng chết kia cũng đã giúp tôi được một việc tốt.Sau khi sư muội đã hiểu chuyện, có những tâm sự của con gái, sư muội đã biến thành một người hướng nội.Rốt cuộc là tại sao đây? Tôi không sao hiểu được, tâm sự của một người con gái vô cùng phức tạp, không phải là một thanh niên mới lớn như tôi có thể biết được.Trong họa được phúc, sư muội từ một người băng lạnh đã có sự thay đổi, tôi thầm vui mừng, nhưng tôi sẽ tuyệt đối không biểu lộ ra.Tôi quay ra ngoài gọi Tiểu Tiên trở vào.
Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi, sau đó nó cười hì hì rồi bay vào trong nhà, nếu không phải đã biết nó chỉ là một tiểu nữ quỷ, có lẽ tôi và tiểu muội đã ôm lấy nó mà thơm lên đôi má bầu bĩnh của nó rồi, thực sự là nó rất đáng yêu.Làm một tiểu quỷ, được sống trong khung cảnh này, cũng đáng cho một lần làm quỷ.Tôi khẽ thở dài, chỉ tay vào chiếc quan tài nhỏ, tôi nói với Tiểu Tiên: Tới đây, đây là nhà mới của em, em xem có thích không?Tiểu Tiên mở to mắt vui mừng, nó bay ào đến trước mặt tôi và sư muội như một cơn gió, đôi mắt nó sáng lấp lánh khi nhìn thấy chiếc quan tài nhỏ đang phát ra âm khí lạnh toát mà không giấu nổi vui mừng.Loại quan tài này được làm bằng gỗ cây hòe nghìn năm, là một loại gỗ có thuộc tính âm nhất trên dương gian, giá trị của nó vô cùng lớn, không phải là thứ ai cũng có thể mua được.Ngày trước tên giáng đầu sư đó đem chôn chiếc quan tài này trong vạn hồn cốc, đó là nơi cực kỳ âm lạnh, mục đích của lão ta dùng để dưỡng quỷ, đương nhiên nó chính là một thứ bảo vật, chiếc quan tài này có thể tự hội tập âm khí, nếu bị chôn trong đó, quỷ hồn có thể hấp thu âm khí mà lớn lên.Tiểu Tiên nếu được nuôi dưỡng trong đó, chỉ một hai năm sau, Tiểu Tiên sẽ có thể phục hồi lại ký ức đã mất.Ký ức của một quỷ hồn khi đã hồi phục lại, nó sẽ đủ tư cách để đi xuống quỷ môn quan, khi đó Tiểu Tiên sẽ xuống đến địa phủ, chờ đợi đầu thai chuyển thế.Tiểu Tiên có được chiếc quan tài này, nó vui mừng nhảy cẫng lên, hai tay nó ôm lấy chiếc quan tài, sau đó nó hóa thành một đạo hồng quang rồi chui tọt vào trong đó.Nhưng liền ngay sau đó, đạo hồng quang lại bay vọt ra, Tiểu Tiên bay lượn trên không rồi vui mừng kêu lên: Thích quá, thích quá, anh đồng ý cho em ở trong này phải không?Đương nhiên rồi, chỉ cần Tiểu Tiên thích, sau này Tiểu Tiên sẽ sống ở trong đấy nhé! Tôi cười đáp.Hay quá, hay quá! Cảm ơn anh! Tiểu Tiên vui mừng bay lượn trên đầu hai chúng tôi.Thấy Tiểu Tiên vui vẻ, tôi và sư muội cùng đưa mắt nhìn nhau cười.Anh, chị! bên trong này có một trăm linh tám căn phòng, em chọn một gian ở chính giữa có được không? Đó là gian phòng rộng nhất, Tiểu Tiên chợt ngừng bay lượn nhìn chúng tôi mà hỏi.Cái gì? Tôi và Phương Nhu đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau?Một trăm linh tám gian phòng, mỗi căn phòng rộng bao nhiêu? tôi vội vàng truy hỏi.Căn phòng rộng nhất còn to hơn cả biệt thự của tên Mạc Văn Thành, trong này có rất nhiều âm khí, Tiểu Tiên rất thích! Tiểu Tiên giơ hai bàn tay bé nhỏ của nó lên để mô tả gian phòng, sau đó cô bé nhìn chúng tôi chờ đợi.Cả tôi và Phương Nhu đều mồm miệng há hốc.Hai chúng tôi cùng cúi đầu nhìn xuống cái quan tài, do vì mặt trên của nó được làm bằng kính, những hình ảnh phản chiếu ra của nó khiến cho cả hai chúng tôi đều sững sờ, xem ra chiếc quan tài này quá là quỷ dị rồi!Bên trong chiếc quan tài này nhất định có huyền cơ! Tôi nói với Phương Nhu.Phương Nhu gật đầu công nhận với tôi.Tôi quay sang nói với Tiểu Tiên: Nếu như em thích, căn phòng đó sau này sẽ là của em, anh sẽ không cho người khác sử dụng!Ôi vui quá! Tiểu Tiên reo lên.

Cô bé thích thú bay tròng xung quanh chúng tôi, khiến cho tôi muốn hoa cả mắt.Một lúc sau Tiểu Tiên mới hóa thành một đạo hồng quang rồi chui vào trong quan tài.Tôi đem quan tài cất vào gian phòng nhỏ, phía sau linh vị của sư phụ, sau đó cả hai chúng tôi bước ra khỏi gian phòng.Dùng một chiếc khóa to khóa gian phòng lại, sau đó tôi cùng Phương Nhu quay trở lại phòng khách.Sư huynh, có phải sư huynh định....? Phương Nhu đưa mắt nhìn tôi hỏi.Đúng vậy, bên trong quỷ quan rộng đến như vậy, sư huynh có thể nuôi dưỡng được nhiều quỷ hồn rồi! tôi đáp.Sư muội, sư huynh luôn nghĩ đến vấn đề ngũ biệt tam khuyết, nếu muốn hóa giải vấn đề này cần phải dựa vào việc hành thiện tích đức.
sư phụ cả một đời làm việc nghĩa, mới có thể tích lũy được phúc báo, đến lúc lâm chúng còn có hai đồ đệ để lo việc hậu sự.Sư huynh không muốn phạm phải bất kỳ một điều gì, nếu là những điều khác thì còn tốt một chút, nhưng nếu như là mệnh khuyết thì sao? Chẳng phải là không sống được đến năm mươi tuổi hay sao? Cho nên sư huynh muốn tích lũy công đức, để hóa giải đi bớt sự hung mãnh của ngũ biệt tam khuyết!Tên của môn phái là một điều kỵ húy, huynh không thể nói với sư muội được, nhưng sư huynh có thể nói cho sư muội biết, tôn chỉ của bản môn chính là dưỡng quỷ.Không phải là dùng pháp thuật này để làm hại người, mục đích chính là để giúp cho những cô hồn dã quỷ đã bị mất đi ký ức, giúp cho chúng tìm được đường xuống âm tào địa phủ, giúp cho chúng được luân hồ chuyển thế, đây chính là những việc làm công đức rất lớn.Cho nên bản môn dưỡng quỷ là để hành thiện, không phải là để làm ác! Tôi tổng kết.Phương Nhu liên tục gật đầu, bấy giờ Phương Nhu mới thở dài yên tâm.Tôi nghĩ răng Phương Nhu cho rằng tôi dưỡng quỷ để làm việc xấu, xem ra Phương Nhu đã lo lắng quá rồi.Mọi việc đã xong xuôi, tôi đi tới nhà Bạch Nham Lang để thăm Bạch Hiểu Kim.
Đã mấy ngày không gặp, Hiểu Kim đã phục hồi lại sức khỏe, thấy tôi bước vào nhà, Hiểu Kim vội vàng chạy ra đón tôi.Tôi phát hiện ra đôi mắt của Hiểu Kim nhìn tôi lúc này hoàn toàn không giống như trước đây, ánh mắt đó ẩn chứa một thứ tình cảm rất đặc biệt....Không dám suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.