Mảnh Kí Ức Của Nữ Phụ

Chương 7:




Sau khi ra khỏi Lâm gia. Cô bắt một chiếc xe tới thẳng trường học. Trường học này là trường dành cho quý tọc học. Ở đây mọi người đều biết Lâm Nguyệt là con riêng của Lâm gia, họ tưởng cô dựa vào Lâm gia để vào trường học này. Nhưng thực chất cô vào bằng chính thực lực của mình. Cô là học sinh năm cuối khoa kinh tế.
Nữ phụ này rất giỏi mọi bảng điểm của cô đều đạt hạng S. Cầm tài liệu trong tay Liễu Liễu không khỏi cảm phục. Một người giỏi như vậy mà lại bị họ bức tới cái chết thật đáng tiếc.
Cô dọn đồ lên khu kí túc xá. Vì là trường quý tộc, nên cứ hai học sinh một phòng. Nữ phụ Lâm Nguyệt ở cùng với bạn thân của cô ta là Lãnh Miểu. Lãnh Miểu này là bạn thân của Lâm Nguyệt nhưng lại bị nữ chính lừa ra nước ngoài. Khi cô quay về nước biết Lâm Nguyệt chết đã trả thù giúp cô nhưng không đấu lại được nam nữ chính nên đã bị một kết cục rất thảm.
Cô vừa bước vào cửa phòng một cô gái người lai chạy ra ôm chầm lấy cô.
" Huhu... Lâm Nguyệt cậu trở về rồi mình nhớ cậu lắm đó"
Cô liền đẩy Lãnh Miểu ra" mình không bách hợp cậu đừng ôm mình như vậy"
" Cậu sao vậy? "
Cô lạnh lùng đáp." Tâm tình không tốt."
Lãnh Miểu liền kéo tay Liễu Liễu lại;" có phải Lâm Hạ bắt nạt cậu không. Để mình xử cô ta một trận"
Cô liền kéo tay Lãnh Miểu ra. Cô không thích ai đụng vào người mình cả:" Cậu không cần xử cô ta.Đánh cô ta sẽ làm bẩn tay cậu."
Dừng một chút cô nói tiếp:" Có gì ăn không mình đói bụng rồi."
Lãnh Miểu cười cười kéo Lâm Nguyệt ngồi xuống." cậu không cần lo, chút nữa có người mang đồ ăn đến."
Lãnh Miểu vừa nói xong cửa phong đột nhiên mở. Một người đàn ông cao mét chín trên tay cầm một túi đồ ăn vặt to đùng bước vào.
Mẹ kiếp còn đẹp trai hơn cả nam chính nữa. Khí thế cao hơn hẳn nam chính đại nhân. Cô lục tìm cốt truyện hoàn toàn không có nhân vật này.
Người đàn ông bước tới trước mặt cô và Lãnh Miểu đưa túi đồ ăn vặt ra.
Lãnh Miểu nhận lấy vẻ mặt vui hớn hở:" Cảm ơn anh hai nha"
" Lâm Nguyệt đây là anh hai mình Lãnh Hàn, anh ấy mới về nước hôm qua" Lãnh Miểu vừa ăn vừa nói. Còn đưa cho cô một đống đồ ăn.
" Oh.."
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm cô quay lại.
Lãnh Hàn đang đánh giá cô từng chút một ánh mắt hắn như muốn mổ xẻ cô ra thành từng khúc vậy.
Liễu Liễu:"...." Bản cô nương không phải vật thí nghiệm đừng nhìn bản cô nương với ánh mắt đó.
" Lãnh tổng, tôi đẹp lắm sao? Nhìn tôi là phải trả tiền đó."
Lãnh Hàn:"...."
Cô gái này rất kì lạ. Không như lời Lãnh Miểu kể, từ người cô ấy phát ra một luồng sát khí đậm đặc mà không phải ai cũng có. Cô gái này.... có thể.
Lãnh Hàn:" Bao nhiêu? Cô Lâm tôi muốn bao nuôi cô"
Liễu liễu:" Hơn nghìn vạn" Cô nhếch mép cười ngước lên nhìn hắn." Anh có thể bao nổi sao?"
Lãnh Hàn cười nhìn cô." Không thành vấn đề. Vậy từ hôm nay cô là người của tôi"
Liễu Liễu:"....." không thể tin được, anh ta quá yêu nghiệt.
" AAAA" Lãnh Miểu hét lên.
Hai người quay lại nhìn Lãnh Miểu.
" Anh hai, Lâm Nguyệt. Hai người nói cái quái gì vậy hả"
Liễu Liễu thơ ơ đáp " Bao nuôi đó" chuyện đến nước này cô cũng đành chấp nhận,lẽ ra cô không nêm thách thức. Ai ngờ hắn lại đồng ý.
-----------
Ở một không gian khác:
Hệ thống:[ Báo cáo có người xâm nhập. Thiếu gia chúng ta phải làm gì]
Người đàn ông ngồi trước màn hình đứng dậy.
" Ý thức của cậu ta đã xâm nhập vào rồi. Bây giờ muốn làm gì cũng khó. Để theo dõi thêm đi. Nếu cậu ta quá nguy hiểm trực tiếp giết."
Hệ Thống:[Vâng thiếu gia] Thiếu gia giết được cậu ta mới lạ đó.
[ Thiếu gia, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm đó. Chúng ta phải làm gì đây?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.