Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên

Chương 19: Tình cảm của chúng ta, ngàn năm trước vốn dĩ đã không còn




Thiên đế....
Thiên đế dần dần tiến về phía Vọng Hương Đài, gương mặt lạnh lùng, đôi đồng tử màu đỏ lộ rõ tâm cơ sâu xa, nhìn đám thần tiên kính cẩn phía sau, không để lộ ra chút biểu cảm.
" Mạnh Thất ngươi còn không biết hối cải ". Nội lực Thiên Đế vô cùng thâm hậu, tuy âm thanh không lớn nhưng khiến cho mọi người nghe rất rõ ràng, mục đích duy nhất chính là dồn Tiểu Thất vào một đường chính là chết.
Tiểu Thất nhìn dáng người tiến gần đến, khóe môi nở nụ cười tự giễu, hai tay vẫn che chắn cho cái bụng đã nhô cao, thần sắc có chút tái nhợt: " Không biết từ khi nào Mạnh Thất lại phạm vào tội lớn khiến Thiên Đế dẫn theo nhiều người đến trừng phạt thế này?".
Sắc mặt Thiên Đế có chút biến đổi, bốn phía nổi lên những tiếng xì xào, một tiểu thần nhỏ bé như nàng lại cả gan dám chất vấn cùng thiên đế, lại suy nghĩ một chút, một thiên đế quyền uy, lại cùng đám thần tiên ức hiếp một nữ tử nhỏ bé, thật khiến cho người ta không ngừng bàn tán.
"Hừ! Chết đến nơi còn không biết hối cải, thật không biết tốt xấu". Giọng nói mười phần hết bảy phần tự mãn, điệu bộ oai phong tựa vị thần hùng dũng giữa bầu trời đen đầy những tia sét ầm ầm giáng xuống.
" Ta không có tội, hà cớ gì phải hối cải, huống hồ..". Tầm mắt đảo qua một lượt bóng dáng cao lớn, giọng khinh bỉ: "Huống hồ, Thiên đế Thiên tộc ỷ thế hiếp nhỏ, thủ đoạn ti tiện, đúng là khiến Mạnh Thất mở rộng tầm mắt".
" Ăn nói hàm hồ!!". Ánh mắt Thiên đế mỗi lúc một nguy hiểm, đáy mắt dần lộ ra tia máu, chỉ một chốc, luồng ánh sáng nóng rực bay đến, Mạnh Thất chỉ là một nữ tử nhỏ bé làm sao có thể tránh khỏi cái chết, một đòn chí mạng, Thiên đế quả nhiên muốn diệt cỏ tận gốc. Hài tử, xem ra nương và con số kiếp đã không tránh khỏi!
Tiếng nổ lớn không ngừng nổ ra bên tai, ngay sau đó lồng ngực quen thuộc lại ôm nàng vào lòng, dòng chất lỏng ấm áp chảy dọc theo gò má Tiểu Thất, mùi vị tanh nồng xộc đến tận mũi. Thân thể nhỏ nhắn không kìm được run lên, đôi tay nhỏ nhắn đẩy người trong ngực ra, cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Đáy mắt Tiểu Thất trở nên ầng ậng nước mắt, hình ảnh nam nhân nàng yêu run lên từng đợt, máu tươi chảy dài khắp cả khuôn mặt, chàng nằm trên mặt đất, thân thể dần dần tan biến, biến đi trong nỗi đau tột cùng.
Ánh mắt Tiểu Thất chăm chăm nhìn vào cây trâm gỗ trên tay y, nước mắt lặng lẽ chảy dọc theo hai gò má, dòng chữ năm nào vẫn khắc sâu vào từng thớ gỗ " Thần Thần yêu Mạnh Thất".
Thiên đế kinh ngạc nhìn Dạ Vô Thần dần dần tan biến, chính ông đã hại chết con trai duy nhất của mình. Không phải, người hại chết Thần nhi là cô ta, đúng chính là Mạnh Thất, vì đỡ một chưởng cho ả mà con trai ông mới mất mạng. Thần nhi, phụ vương nhất định trả thù cho con.
Bỗng chốc, bầu trời đen kịt tựa sắp bão, cả thân hình Tiểu Thất gục xuống, nàng nhẹ nhàng bay lên cao, mái tóc đen từ khi nào đã hóa bạc, cánh môi đỏ thẩm như từng đóa bỉ ngạn. Đôi mắt kiều diễm từ từ mở ra, sâu thẳm tựa nước sông Vong Xuyên, hồng y rực rỡ hòa vào âm khí của Diêm Giới.
Phượng Vô Ảnh đau lòng khôn xiết, lại nhìn đến Tiểu Thất, hai mắt trợn to: " Không thể nào... nàng ta... nàng ta... Ma Tôn... Ma Tôn tái thế...."
Thiên Đế nắm chặt quả đấm, không ngờ năm xưa y giết chết Mạnh Bà đoạt lấy nội đan tu luyện mấy ngàn năm lại không thể tu thành cảnh giới cao nhất của Ma Đạo. Thế mà nữ nhân kia lại một bước luyện thành, thật đáng thống hận!
" Thù mới hận cũ, Bổn Tôn sẽ không để kẻ nào trốn thoát".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.