Mạng Trường, Đi Chết Đi!

Chương 6:




Thứ bảy, Hoàng Doanh sớm đến "Nguyệt Lượng Quan" KTV rồi thuê phòng. Còn chưa đến chiều, thì có vài ba người bạn đã tới. Làm quen lẫn nhau một chút, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, còn chưa tìm được cảm giác tự nhiên như trên mạng, người nào cũng có chút gượng gạo.
Một lúc sau, mọi người bắt đầu luân phiên tự giới thiệu bản thân, Hoàng Doanh thuận tiện đếm qua số người một chút, tổng cộng hai mươi. Trong những người đã báo danh ngoại trừ "Không rõ đoán bừa" buổi chiều có tiết không đến được, cũng chỉ còn W chưa tới.
Thao! Này không phải là muốn thừa nước đục thả câu đi! Vốn muốn gọi điện thoại giục y một chút, bất quá lúc lấy ra di động Hoàng Doanh mới nhớ đến mặc dù W đồng ý tới, thế nhưng không để lại tên thật và số điện thoại như những người khác, bây giờ hắn phải đi đâu để bắt người a.
***
"Đông!" Hoàng Doanh từ trong nhà vệ sinh đi ra, cúi đầu cầm lấy di động chuẩn bị gọi tìm người nói chuyện, vừa xoay người liền gặp phải người không bao giờ muốn gặp.
"Thầy...Ngô, thầy Ngô!" Không đúng, sao gần đây xác suất gặp phải Ngô Hàn Thao lại đột nhiên lớn như vậy.
"Ân."
"Thầy Ngô cũng đến chỗ này ca hát sao? Ha ha, thật trùng hợp." Hoàng Doanh cười gượng đến mặt co quắp lại, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, câu hỏi này chẳng phải rất vô nghĩa sao!
"Ân." Ngô Hàn Thao vạn lần như một trả lời một tiếng, giống như chế độ trả lời tự động trên QQ.
"Bạn của em còn đang đợi, em đi trước, hẹn gặp lại thầy!" Nói xong, Hoàng Doanh dùng hết tốc độ vốn có trở về phòng của mình.
Còn chưa đợi mông hắn cùng sofa thân mật quá lâu, cửa phòng lại bị mở, Hoàng Doanh vừa thấy người, thiếu chút nữa từ sofa nhảy lên.
Người nọ đi thẳng đến chỗ hắn, mọi người xung quanh chào hỏi, cuối cùng cũng không chú ý tới người tiến đến cạnh hắn.
"A, thầy Ngô?" Hoàng Doanh khóc không ra nước mắt, Ngô Hàn Thao này muốn làm gì a?
"Ân."
"Thầy tìm em có việc gì sao?" Nói xong thì nhanh nhanh rời khỏi đi mà.
"Ân, W." Ngô Hàn Thao không chỉ phát ra một âm tiết mà còn nhiều hớn một chữ cái.
"Cái gì?" Nghe xong đầu Hoàng Doanh vẫn còn mờ mịt.
"Tôi là W." Ngô Hàn Thao tục tiếp giải thích.
"Cái gì!" Nếu như nói câu "Cái gì" đầu tiên của Hoàng Doanh là câu hỏi, vậy câu này nghĩa là chấn kinh.
"Không có gì." Ngô Hàn Thao một bộ bình tĩnh ngồi bên cạnh Hoàng Doanh.
"..."
Cả buổi chiều Hoàng Doanh và Ngô Hàn Thao ngồi cùng chỗ tay chân đều như dư thừa! Thao a! Vẫn hiếu kỳ W là ai, không ngờ cư nhiên được biết W là giảng viên của mình! Này có giỡn cũng đừng như vậy chứ!
Hoàng Doanh cả người không được tự nhiên, nhịn đến bữa ăn tụ họp buổi tối, còn Ngô Hàn Thao vẫn sét đánh cũng không nhúc nhích theo ngồi bên cạnh hắn. Hai người nói không nhiều lắm, một là do ở cùng giảng viên lại khẩn trương. Hoàng Doanh buồn bực uống rượu... W sao lại là Ngô Hàn Thao, Ngô Hàn Thao sao lại là W a... Không được bao lâu, hắn có chút say nhưng vẫn không cự tuyệt rượu mà bạn bè mời.
Ngô Hàn Thao nhìn Hoàng Doanh hơi say, cản lại nam sinh định kính rượu Hoàng Doanh.
Sau bữa cơm, Ngô Hàn Thao sắp xếp mấy người tương đối tỉnh táo đưa những bạn học đã uống say trở về. Cuối cùng mới đỡ lấy Hoàng Doanh uống say chậm rãi đi về hướng trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.