Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 77: Cảm Giác Nguy Cơ





- Hẵn là đường này đi?
Motaru mặc lấy cũ kỹ áo khoác dạo bước trên đường, ánh mắt đối chiếu đường đi trên map trong điện thoại và thực tế.
Sau khi về nhà ăn uống vừa đủ cùng nghỉ ngơi một lác Motaru liền mặc lên mình áo khoác bắt đầu dựa theo địa chỉ đã cho để tìm đường.
Chỉ là lần đầu tiên tới động tiêu tiền nổi tiếng: khu Shibuya khiến Motaru tương đối lạ lẫm chốc lác cũng không tìm được địa chỉ.
- Không hổ là khu vực chuyên để tụ họp ăn chơi xã giao, thật nhiều người a!
- Và còn là người không thiếu tiền, dù nam nữ ăn mặc đều sang xịn mịn! cảm giác có chút thất lạc, aizz!
Motaru nhìn từng lớp người qua qua lại lại hắn chợt nhận ra người với người cũng là như thế chênh lệch, mà lại là loại kia khoảng cách lớn chênh lệch.
Tựa như hắn bây giờ một dạng, Motaru cảm thấy mình so với đám người thường này phải vượt trội cùng thượng đẳng quá nhiều, nhiều đến mức hắn cảm giác mình đã có chút bành trướng.
Tiền tài nhiều thì lại thế nào? Tại một cái nho nhỏ thổ độn dưới đồng dạng đều là muốn mạng người tai nạn.
Còn với Motaru, giờ đây trừ khi gặp bom hạt nhân nổ cho mất xác hoặc tựa như Hidan đồng dạng bị chôn sống mà đói chết, nếu không hắn cảm giác mình đã có thể tùy ý đi ngang trên đời này mà không cần nhìn bất kỳ ai sắc mặt.
Thậm chí đám người cầm quyền đều nên nhìn ta sắc mặt mà hành động đi!
- Tê⁓, ta đang nghĩ thứ gì thế này?
Motaru bị mình bành trướng suy nghĩ dọa cho sợ hãi, cái này tư tưởng theo Motaru thấy là cực kỳ nguy hiểm, những kẻ có tư tưởng tương tự dù là trong anime hay ngoài đời kết cục đều không phải là bị người khác hạ bệ chính là bị một đám người khác cùng người mình đồng loạt hạ bệ.
- Chậc chậc, đúng là sức mạnh phải đi đôi với định lực!

- Cũng không khó hiểu khi trên đời lại nhiều như thế kẻ kiêu ngạo một cách mù quáng, dù sao đều là một đám có kiêu ngạo tư bản nhưng lại không có xứng đôi định lực a.
Một bên đang suy nghĩ trên trời dưới đất Motaru chợt dừng lại bước chân.
Hắn nheo mắt nhìn xung quanh một vòng, có lẽ vì đã đi ra khỏi đường chính nên người đã bắt đầu bớt đi nhiều rồi.
Nhưng Motaru chân chính để ý là cái khác, hắn luôn cảm giác phần gáy hơi phát lạnh tựa như ai đó đang nhìn chằm chằm chính mình.
Quái lạ, là ảo giác vẫn là ta đa nghi quá rồi?
Nghĩ ngợi một hồi Motaru lắc đầu bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc liền đột ngột quẹo vào một con hẻm nhỏ.
- !
- Đại ca, mục tiêu đã rẽ vào lối nhỏ, muốn không chúng ta đuổi theo.
Trong một góc tối khuất tầm nhìn, bốn bóng người chăm chú nhìn chằm chằm tối tăm hẻm nhỏ mà Motaru vừa bước vào kia.
Trước hết nói chuyện là một người dáng dấp nhỏ bé nhưng khuôn mặt cực kỳ nham hiểm khiến người khác vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt lành gì.
- Hừ, ngươi là ngu ngốc a, cái này trò mèo mà ngươi cũng không thấy?
- Ta dám cá chúng ta vừa bước vào hẻm nhỏ trong nháy mắt liền chứng kiến tên kia đang ung dung đứng đợi, sau đó chúng ta rút dao vây quanh muốn chơi chết hắn nhưng cuối cùng bị phản sát.
- Sau đó các ngươi bị đánh chết, ta cái này đại ca bị đánh cho hấp hối sau đó bị tra khảo người phía sau là ai, ta cầu xin tha chết sau đó khai hết nhưng kết cục vẫn bị đánh chết.

- Đám chủ thuê cũng không phải thứ gì tốt, người thuê muốn chúng ta xử lý người có thể là người bình thường sao?
- Cái này sáo lộ ta không gặp 1000 cũng có 800, chỉ có kẻ ngu mới bám theo vào hẽm tối cùng đối phương.
Đang nói chuyện là một tên tương đối to xác, khuôn mặt thô ráp nhưng hai mắt lại tinh ranh già đời vô cùng.
Thân làm cái này tiểu đội theo dõi lão đại, một chút kiến thức nghiệp vụ cơ bản hắn vẫn là có.
Mà nghe lão đại tựa như đã từng trải qua một dạng kẻ già đời khiến đám tiểu đệ xung quanh chợt há hốc mồm kính ngưỡng.
Chỉ là chưa để thấp bé lưu manh kịp nịnh nọt vài câu một giọng nói lạ lẫm chợt vang lên bên tai.
- Chậc chậc không hổ là chuyên nghiệp nhân sĩ a, ta mẹ nó kém chút liền tưởng ngươi là đồng đạo.
To lớn lão đại nghe nịnh nọt như thế khuôn mặt chợt tràn đầy đắc ý đầy lão luyện nói ra:
- Hahaha dăm ba cái trò mèo sao qua mắt được ta Hổ sẹo ahahaha!
Chỉ là đang đắc ý tên là "Hổ sẹo" lão đại đột nhiên có chút cảm giác không đúng, cái kia giọng nói sao lại như thế lạ lẫm, cùng hắn ba tên tiểu đệ không trùng khớp tí nào.
Ahhh shjt!
- AAAAAAAAAAAAAAA x4
Con đường vắng đột ngột vang lên tiếng la hét tựa như cha chết một dạng rồi lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Một lúc sau, Motaru lần nữa trên đường nhỏ bước tiếp.
Không cần nói cũng biết người vừa nói chuyện vừa nãy là ai.
Motaru vừa đi vừa lâm vào trầm tư.
Mẹ nó oan ức a, ta chưa gây chuyện với ai sao lại có người muốn tới ám toán ta nha?
Vừa đi Motaru vừa lâm vào nghi hoặc, đám kia bốn người lưu manh bị hắn nện cho cả người mềm nhũn liền cái gì cũng nói ra!
Cũng không phải do hắn ngứa tay muốn đấm người thỏa mãn mình dư thừa lực lượng hay gì mà đám này lưu manh thế mà lại cực kỳ cứng miệng chỉ khai có một nửa.
Từ đấy Motaru biết được có kẻ tới thuê bọn hắn muốn đem Motaru đánh cho tàn phế, và tất nhiên tựa như sáo lộ cũ đồng dạng, đám tay sai có vẻ khá trung thành dấu giếm nửa phần sau không nói đồng thời còn giả bộ cái gì cũng không biết, cuối cùng bị "thẹn quá thành giận" Motaru lần nữa quần ẩu thành chó chết.
- Àizz, ít nhất đám người này cũng có chút ít chất béo nha.
Motaru tay giờ đây đã nhìu hơn một cái bọc, bên trong không chỉ chứa lấy tiền giấy, trang sức nam, điện thoại còn có bốn tên kia giấy tờ tùy thân như bằng lái hay thẻ căn cước!
Cũng đừng hỏi hắn vì sao lại lấy mấy thứ này, dù sao đời sống khó khăn nha,một cái căn cước đem đi cầm lấy tiền cũng đủ hắn ăn hai bữa cơm đi!
- Chậc chậc, đúng là tiểu thuyết mạng nói không sai, cướp của phóng hỏa đai lưng vàng nha.
- Đống này cũng có 500.
000 J đi, nếu đối qua Việt kim cũng là tương đương 100 củ! đám này lưu manh thế mà giàu như vậy?
- Ách, nhưng cũng không thể như vậy tính, dù sao hai nơi mệnh giá khác biệt, chi tiêu cũng khác biệt, 500.
000 J chắc chỉ đủ mua hai con điện thoại thông minh đời mới nhất thôi, nhưng 100 củ thì cũng gần đủ mua 3 con a.

Nhưng nói thế nào vẫn là ta kiếm lời đi haha.
Nhưng trong lòng cười to Motaru vẫn cảm giác cả người không thoải mái tựa như có cái gì phiền phức đang chực chờ hắn đồng dạng, kể cả sau khi xử lý xong đám lưu manh kia thì cảm giác nguy cơ lại chưa từng giảm đi mảy may.
- Haiz thôi được rồi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, tới lúc đấy để xem lại là cái gì rắc rối đây.
- Dù sao đến lúc đó dùng sức mạnh tuyệt đối giải quyết là được.
Không thể không nói Motaru cái này suy nghĩ cực kỳ bành trướng, nhưng là hắn thật sự có cái đấy thực lực.
Chỉ riêng tổng lượng chakra Motaru cảm giác mình hiện nay so với lần trước choảng nhau với "nữ nhân điên" đã nhiều hơn ba phần không nói, tại mấy ngày nay tại "Tự nhiên chi lực" tinh tú thôi động dưới, trong người hắn đã dự trữ một lượng không nhỏ tự nhiên chakra chi lực mà không như lúc vừa mới thức tỉnh hoàn toàn trống rỗng một chút tác dụng cũng không có.
Motaru cảm giác mình một khi tiến vào tiên nhân hình thức đồng thời vận dụng "bán tiên thể" đã có thể cùng "nữ nhân điên" đánh một trận ngang tài ngang sức đi, nhưng muốn thắng lại hơi khó vì dù sao đối phương cũng giống hắn có bất tử năng lực.
- Có lẽ đã đến lúc phải nghiên cứu thêm phong ấn thuật mới được, đến lúc đó lợi dụng đối phương ỷ vào bất tử mà không đề phòng liền đánh hắn trở tay không kịp sau đó đem hắn cho phong ấn lại.
Không thể không nói ý nghĩ quả là rất tốt.
Chỉ là gánh nặng đường xa nha!
Chậm rãi bước đi Motaru chợt nghe thấy tiếng người nói sôi động, hắn ngước mặt nhìn mới thấy được là một hàng dài người đang chờ đến lượt để đi vào một quán bar vũ trường, bên trên treo lấy một tấm biển huỳnh quang ghi lấy: "Angel".
- Đánh bậy đánh bạ thế mà vẫn đến nơi được nha.
Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.