Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 115: Nỗi Sợ2





Đột nhiên liền có được ý thức?
John trong lòng lẩm bẩm, hắn thế nhưng không cho rằng đây là "đột nhiên" như đối phương nói, bởi dường như khi ấy bản thân đã tụng lên cái nào đó danh tự thì phải, cũng chỉ sau lúc ấy hắn mới bắt đầu nghe được từng cái kỳ quái lảm nhảm quanh tai thôi thúc hắn làm những thứ điên cuồng, nếu đối phương là tác giả của đống lải nhải đấy vậy hẵn là tên này bắt đầu có ý thức từ khoảnh khắc ấy.
Mà tất cả chuyện này từ lúc bắt đầu vừa nhìn đã không có chút nào trùng hợp, tựa như có một bàn tay vô hình thâu tóm mọi thứ cố tình sắp đặt khiến cho đối phương có thể chắc chắn được sinh ra.
Chỉ là John nghĩ như thế liền không tiếp tục tại vấn đề này suy tư thêm nữa, trước không nói đó chỉ là hắn suy đoán, còn thực tế thế nào trời mới biết được nhưng nếu là thật vậy hắn cũng không có cách nào ngăn cản đối phương, dù sao có thể làm ra tất cả những chuyện này, đem cả cảng Floric làm sân khấu vậy kẻ sau màn hẵn phải là tồn tại vô cùng khủng bố, nào phải hắn cái này người bình thường có thể ngăn cản được.
Mặc dù cảm giác có chút ớn lạnh nhưng John cũng không muốn đặt quá nhiều tâm tư đi tìm hiểu tồn tại kia là thứ gì, ngược lại hắn đối với bản thân biến dị "nỗi sợ" từ sau khi có ý thức hành vi liền tương đối khó hiểu, đối phương nếu đã có ý thức vậy còn tiếp tục quấy nhiễu hắn làm gì a, rõ ràng hắn nếu gặp nạn cả hai bên đều không có quả ngon để ăn, nghĩ vậy John ánh mắt nghi hoặc nhìn đối phương tiếp tục đặt nghi vấn:
- Ngươi mấy cái kia kỳ quái ý nghĩ cùng dục vọng là chuyện gì xảy ra, cái gì mà "ăn bản thân", "ăn Selena", " "ăn" Selena", "ăn cái kia nhớp nháp sinh vật", nhìn kiểu gì cũng không giống của ngươi "nổi sợ" chức vị a, ngược lại càng giống "đói bụng" hơn chút.
Nghe thấy John nghi vấn, to lớn quái nhân cũng không có chút ngạc nhiên mà lập tức bình tĩnh đáp
- Đúng vậy là không liên quan đến ta chức vị...!nhưng lại liên quan đến ta nghĩa vụ a...!là " khiến ngươi "tốt" hơn".
- ...
Lại là "nghĩa vụ".
- Để ta đoán nhé, ngươi đối với cái này "nghĩa vụ" từ đâu ra và vì sao có hoàn toàn không biết, đúng chứ?

- ...
Lần này dị dạng bóng người hoàn toàn trầm mặc không nói gì tựa như ngầm thừa nhận, mà John đối với chuyện này tựa như đã thấy mãi thành quen, một chút cũng không có muốn nhổ nước bọt dục vọng.
Nhưng đột nhiên John nghĩ đến một vấn đề, đối phương tựa như vẫn còn chưa giải thích vì sao chính mình lại xuất hiện ở nơi này thì phải.
Nghĩ vậy hắn lần nữa mở miệng tiếp tục đề ra nghi vấn, chỉ là.
- Ta...
- Sao lại xuất hiện ở nơi này đúng chứ?
Đối phương đánh gãy lời nói khiến John á họng, thần sắc ngạc nhiên tựa như muốn nói lại thôi nhưng hắn cuối cùng vẫn là gật đầu thừa nhận, đồng thời ánh mắt nhìn chăm chú tựa như đang mong đợi câu trả lời.
Mà dị dạng quái nhân cũng không giây dựa, giọng nói chói tai lần nữa đáp:
- Cũng không cần ngạc nhiên như thế, mặc dù ta có chút nho nhỏ khác thường nhưng chung quy vẫn là ngươi một bộ phận, ngươi ý nghĩ đại biểu ta ý nghĩ, ngươi dục vọng cũng đại biểu ta dục vọng, hai ta vốn là một thể.
Nho nhỏ mẹ ngươi, à không ý ta là mẹ ta ách...!ngươi cứ nói tiếp đi.
John trong lòng định nhổ nước bọt nhưng đột nhiên nhận ra đối phương ý tứ dường như có thể cùng bản thân cùng hưởng ý nghĩ liền có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là ngại ngùng cùng xấu hổ nhìn đối phương.
Mà quái nhân đối với John trong lòng chửi bậy cũng không để ý tiếp tục bình tĩnh nói:
- Ngươi xuất hiện ở đây cũng không phải cái gì đặc biệt nguyên nhân.
- Đơn giản chỉ vì...!ngươi đã chết...
Dứt lời to lớn vặn vẹo bóng người liền lần nữa ngậm miệng không nói tiếp tục trầm mặc.
- ...!Hả?
Ta chết rồi?
John trừng mắt nhìn trước mắt kẻ tự nhận là bản thân "nổi sợ", khuôn mặt đầy ngỡ ngàng cùng khó tin, và quả thật hắn ý nghĩ đầu tiên cũng là không tin nhưng khi vừa muốn lên tiếng phản bác lại nhìn thấy đối phương cái kia tựa như không phải nói đùa thần sắc John vừa há ra miệng chợt lần nữa thức thời ngậm lại, hắn bắt đầu nhíu mày thầm nghĩ.
Ta thật chết rồi? Nhưng nếu vậy vì sao bản thân còn có thể tư duy a, chẳng lẽ trở thành trong truyền thuyết hồn ma?
- Cũng không phải, ngươi mặc dù đã chết nhưng ta vẫn còn sống...!tạm thời còn sống, nên ngươi còn có thể duy trì ý thức thêm một thời gian nữa, chỉ là lát nữa khi ta cũng tử vong lúc chúng ta liền sẽ triệt để biến mất, ngươi cứ coi như hiện tại là "hồi quang phản chiếu" thời khắc cũng được, nơi này lưu trữ tất cả ngươi ký ức khi sống, có gì hối tiếc hay nhớ thương có thể hiện tại lần nữa quan sát thỏa mãn bản thân chút tâm nguyện cuối cùng, dù sao đợi thêm lát nữa liền đã muộn.
John ngạc nhiên nhìn bóng người tự nguyện mở miệng nói mà không cần trải qua hắn hỏi, chỉ là lập tức hắn liền vỗ trán tự nhủ bản thân thời khắc cuối cùng sao lại đi để ý mấy cái này a...
Nghĩ vậy John thở dài một hơi đồng thời nhìn đối phương nói:
- Vậy ta có thể xem lại bản thân khoảnh khắc cuối cùng chứ?
- Được.
Ngắn gọn một từ, lập tức xung quanh John không gian chợt biến, hắn lần nữa trở lại cái kia ghế lái hai tay cầm chắc vô lăng nổ lực khống chế ô tô tại trên đường lớn lao nhanh, nhưng còn chưa kịp John cảm thán cái này thần kỳ thể nghiệm thì đột nhiên từ sau xe truyền đến một cái to lớn cự lực áp tới, trước mắt John cảnh sắc nháy mắt liền lâm vào điên cuồng xoay vòng khiến hắn có chút chóng cả mắt cùng buồn nôn, nhưng còn chưa để hắn hảo hảo cảm nhận thì lập tức khoảnh khắc khi đầu xe hướng xuống mặt đất lao tới va chạm trong nhát mắt John ý thức liền lần nữa lâm vào tối thui.
Tê⁓, thì ra là thế bảo sao bản thân không nhớ được, hẵn là va chạm có chút mạnh đem khoảnh khắc ấy ký ức cho đập vào ký ức tầng sau rồi đi.
- Khoang vậy Selena thế nào rồi? nàng hẵn sẽ không cứ thế mà chết cùng ta chứ?
Mặc dù không biết vì sao khi chính mình đối mặt với cái chết John phát hiện bản thân không như trong tưởng tượng hoảng loạng hay sợ hãi, khi này hắn vô cùng bình tĩnh cùng thản nhiên, nhưng ngay khi nghĩ đến cái kia quật cường thiếu nữ có thể sẽ rơi vào bản thân hạ tràng lúc hắn nội tâm chợt nổi lên một cổ không bỏ được cảm xúc.
- Đừng lo nàng vẫn còn sống sau tai nạn.
- Phù, nếu thế thì...
- Nhưng cũng không lâu, bởi nàng đã sắp thành ngươi đồng loại bữa ăn khuya!
Bóng người lời nói tựa như một gáo nước lạnh đổ lên người khiến John tâm tình chợt chìm xuống tận đáy cốc, không cần nói hẵn cũng có thể tưởng tượng ra nàng sau đó tàn nhẫn kết cục nếu bị đầu kia quái vật phát hiện ra.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó John đột ngột bất ngờ thất thanh hỏi:
- "Đồng loại"? Thứ ấy cùng ta là đồng loại?

Hắn không chút nào hiểu được bản thân cái này người bình thường cùng cái kia quái vật có gì điểm chung mà lại là hắn "đồng loại", ngược lại ngươi cùng cái kia quái vật đồng loại ngược lại có vẻ hợp lý hơn a.
- Không cần nghi ngờ, đối phương thật là "đồng loại" của ngươi, chỉ là hắn chấp nhận thuận theo bản thân "nghĩa vụ" để trở nên tốt hơn trong khi ngươi thì không vì thế cả hai mới tương đối khác biệt chút, nhưng trên bản chất ngươi và đối phương đều giống nhau.
Quái nhân lời nói không khỏi khiến John ngỡ ngàng vô cùng, mặc dù có hơi khó hiểu chút nhưng ý đối phương đại khái chẳng phải khi ấy nếu hắn thuận theo trong lòng dục vọng liền sẽ biến thành như thế điên cuồng quái vật.
Mẹ nó có chết ta cũng không trở thành thứ ấy?
Chỉ là...!Selena phải làm sao đây a?
- Ngươi nói ngươi hiện tại còn có thể duy trì sống tạm đúng chứ, có cách nào cứu được Selena không?
John lời nói tràn đầy khẩn cấp cùng bức thiết, hắn thừa nhận bản thân cảm xúc có chút bừa bãi sốc nổi cùng dễ xao động chút nhưng trong thâm tâm John thật sự hi vọng cái kia kiên cường thiếu nữ sống tiếp mà không cần phải gặp lấy kết cục thê thảm tựa như hắn cái này kẻ thất bại.
Chỉ là trái ngược với John mong đợi, đối phương câu trả lời khiến John không khỏi hơi tuyệt vọng cùng bi ai.
- Ta không được.
Nhưng đối phương câu nói tiếp theo lại khiến John hơi ngỡ ngàng cùng khó hiểu.
- ...!Nhưng ngươi thì có thể....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.