Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 105: Thần Sứ





- Aghhh, mùi hương này, ả từng ở đây!
- Khặc khặc làn da ấy trắng bóng ấy, mái tóc vàng mượt ấy, khuôn mặt mỹ lệ ấy không biết khi trở nên bầm dập tím đen nhuốm đầy bùn đất tựa như một con chuột cống nhỏ sẽ đang hấp hối, tựa như ta lúc trước đồng dạng sẽ như thế nào nhỉ khặc khặc.
Quái nhân tùy ý hít thở trong không khí còn sót lại nhàn nhạt mùi nước hoa, gương mặt nổi lên nồng đậm si mê thần sắc.
Xung quanh hắn căn phòng là lúc trước thiếu nữ Selena từng ở, chỉ là nơi đây giờ đã trở nên hỗn độn đổ nát vô cùng tựa như một cơn lốc vừa lướt qua nơi này đồng thời quét sạch mọi thứ.
- Ngươi...!chạy không thoát!!
Thì thầm một câu quái hít một hơi thật sâu dựa theo nhàn nhạt còn xót lại mùi hương mà nhấc chân bước đi theo, dọc trên đường hành lang máu tươi, nội tạng, xương cụt, tứ chi rải rác lăn lộn khắp sàn nhà, vài viên đầu lâu tựa như quả bóng theo quán tính chầm chậm lăn lóc dọc thảm đỏ, từng cái gương mặt thần sắc đều không khác nhau chút nào đều là khiếp hãi đến vặn vẹo cùng tuyệt vọng trắng bệch không cam lòng trừng lớn hai mắt.
Theo quái nhân từng bước từng bước đi, cuối cùng hắn dừng lại ở một cái bức tường bình thường cùng xung quanh bài trí không khác nhau chút nào, chỉ là.
- Mùi...!ở đây!!
Quái nhân nở nụ cười gằng vui vẻ, hai tay nhẹ nhàng đâm vào, bức tường cứng cỏi được làm từ loại xi măng tốt nhất đồng thời cố định bằng từng đoạn thép cứng cao cấp nhưng rơi vào trong tay quái nhân lại tựa như mềm mại đậu hũ dễ dàng liền bị đâm xuyên bóp méo.
- Kẽo kẹt!!
Tiếng sắt thép bị ép biến dạng trầm đục vang lên, quái nhân hơi gồng người lên dễ như trở bàn tay đem một đoạn lớn hơn 2 mét bức tường cho kéo ra ngoài để lộ một cái tối đen như mực mật đạo.
- Khặc khặc...!tìm thấy rồi!!

...
- Réo réo!!!
- Phanh phanh phanh!!!
- 10-10 ở phố Mose, nghe rõ nghe rõ 10-10 ở phố Mose yêu cầu viện trợ!!
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!
Tiếng là hét tiếng súng cùng tiếng xe cảnh sát hỗn tạp vang vọng khắp con phố, từ trong làn sương một đám người xông ra nhay chóng tại một chổ khu vực trống chưa bị sương mù bao phủ tập hợp.
- Rè rè rè, nghe rõ trả lời nghe rõ trả lời, 10-10 ở phố Mose, yêu cầu tiếp viện!!
- Phanh phanh!!
Trên phố hơn mười viên cảnh sát trang bị đến tận răng nhưng gương mặt lại trắng bệch tới cực điểm giương súng hướng về phía trước, mặc dù trước mặt bọn hắn chỉ là một làn sương đen sẫm mờ mịt nhưng ở đây mọi người một cái cũng không dám có chút buông xuống cảnh giác.
Bọn hắn như thế hoảng sợ cũng dể hiểu thôi, bởi ban đầu bọn hắn đến nhưng là có hơn 30 người a nhưng cả đám tiến vào sương đen sau đó đi ra liền còn lại chút này mười người, phần còn lại thì hoàn toàn bí ẩn mất tích, ngay cả cuối cùng hồi âm cũng không có.
- Rè rè rè!!
Tiếng bộ đàm nhiễu sóng hồi lâu khiến mọi người ở đây sắc mặt ngày càng tệ hơn, sương đen đã hoàn toàn đem khu phố vây kín lại không có cứu viện bọn hắn liền muốn cắm ở chổ này.
Trong đám người một cái tương đối cao to cảnh sát da đen thấy xung quanh mình đội viên đang dần dần lâm vào khủng hoảng liền nhíu mày, nhưng hắn biết đây là tình huống bất khả kháng nên cũng không tiện phê phán gì chỉ có thể lên tiếng an ủi hơi lắng lại tuyệt vọng bầu không khí.
- Mặc dù tình huống có chút xấu nhưng vẫn chưa tệ hại đến mức ấy, sở hẵn đã phát hiện dị thường sớm thôi sẽ có cứu viện tới!!
Đám người nghe vậy cũng không nói gì, mặc dù biết đây chỉ là đội trưởng an ủi động viên tinh thần nhưng dù sao ai cũng không mong muốn rơi vào xấu nhất hoàn cảnh, ai cũng có một tia hi vọng trong lòng có thể thoát ra khỏi đây.
Nhưng là.
- Có đúng không!!
Một thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên kích thích mọi người ở đây căng cứng thần kinh, tất cả đồng loạt hướng họng súng về phương hướng thanh âm phát ra.
Quả nhiên nơi đó, một thân ảnh to lớn lờ mờ không rõ từng bước từng bước đi tới, mỗi bước đi trầm trọng vô cùng phát ra từng cái nặng nề âm thanh cùng từng cơn chấn động nhỏ lan tỏa khắp mặt đất.
- Bắn!!
Đội trưởng thấy kẻ đến không thiện liền không có chút dài dòng ý tứ lập tức liền ra lệnh bắn, hơn mười khẩu M4 chế thức đặc biệt phát ra từng làn đạn tựa như từng làn mưa giông bao phủ bóng người.
Truyện Khoa Huyễn
Chỉ là đối phương tựa như một cái không tồn tại trên đời hư ảnh từng bước từng bước trong làn mưa đạn tiến tới, khoảnh khắc đối phương đi ra khỏi làn sương đám người mới thấy đối phương chân diện mục.
Một cái nhân hình quái vật với làn da sần sùi mốc meo đính bên trên từng cái vỏ hàu mục nát, hắn gương mặt đã dị dạng kinh biến đến cực điểm không còn chút nhân loại bình thường đặc trưng ngoại trừ cái kia vo cục bộ râu trắng tựa như biểu thị hắn đã từng là con người.
- Ngươi là thứ gì?
Đội trưởng nhìn cái này kinh khủng thân ảnh liền lâm vào cực độ cứng họng, hắn không thể hiểu được vì sao lại đột nhiên lại xuất hiện một cái quái vật chỉ có thể xuất hiện trong phim hollymood đứng trước mặt hắn thế này.
Nhưng là đội trưởng cũng không muốn hiểu, theo bản năng thì thầm một câu hắn liền lập tức giơ lên súng trường tiếp tục nả đạn, mà những người khác cũng không chậm hơn chút nào cũng theo đó hướng về quái vật trước mắt nổ súng.
Chỉ là thân ảnh trước mắt lại đột nhiên cười, một nụ cười khinh bỉ, coi thường, cùng chán ghét, hắn ngước lên nhìn đám người, để lộ rõ tròng mắt mục rữa tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi khỏi hóc mắt, giọng nói đầy giễu cợt nói.
- Ta...!là tồn tại mà các ngươi vĩnh viễn không thể chạm tới được!!
- Ta là kẻ được chọn để trở nên cao quý hơn bất kỳ sinh vật hạ đẳng nào trên thế giới này.
- Là người sẽ đem "thần" quang huy bao phủ toàn bộ mặt đất, biển cả cùng bầu trời, để tất cả chiêm ngưỡng được ngài vĩ đại thân ảnh, ta là...! thần sứ.
- Hahahahaha...!ahahaha!!
- Phanh phanh phanh...!!
Theo lão giả cất lên tiếng cười điên cuồng,,một tên cảnh sát tập trung xạ kích đột nhiên cảm giác thân thể bất chợt là lạ, hắn chẳng phải đang đứng bình thường a sao đột nhiên tầm mặt lại hướng xuống mắt thế này, chỉ là khi hắn hơi chuyển tầm mắt sang phía sau, đồng thời thấy được còn theo quán tính đứng thẳng hai chân, hắn khuôn mặt theo ban đầu bỡ ngỡ đến tuyệt vọng trắng bệch hét lớn thảm thiết.
- AAAAAA!!
Mà tiếng hét này cũng đánh động còn đang miệt mài xạ kích đám người, tại bọn hắn ánh mắt kinh hãi dưới, một cái đồng đội cứ thế mà chết mất, đồng thời còn là thân thể trên dưới bị mạnh mẽ xé rách đứt rời.
Nhưng ngỡ ngàng chưa kéo dài được bao lâu mọi người chợt lấy lại tinh thần, mà đội trưởng là người đầu trước hết bình ổn lại tâm tình, hắn vừa muốn nói gì đó liền đột nhiên phát hiện một tên khác đội viên ánh mắt quỷ dị lấp lóe, gương mặt cũng dần dần vặn vẹo nhấp nhô lên dường như một giây sau liền muốn trở thành quái vật kia.

- Là ngươi!!
Đội trưởng không chút nhiều lời liền nâng lên họng súng tại đám người ngơ ngác ánh mắt liền một tràn xạ kích nổ đầu tên kia khả nghi đội viên, đối phương trải qua làn đạn liền không chút động đậy ngã gục xuống đât, ánh mắt vẻ quỷ dị biến mất thay vào đó là khó tin ánh mắt cùng ngơ ngác thần sắc mà nằm yên bất động trên nền đất, máu tươi theo từng cái lỗ thủng dần trào ra thấm ướt một vùng.
- Hồ!! May mắn ta nhận ra kịp, mọi chuyện đã...!các ngươi đang định làm gì?
- Phanh phanh phanh!!!
Tại đội trưởng ánh mắt khó tin dưới, mình vào sinh ra tử tám vị đội viên huynh đệ thế mà đồng loạt hướng họng súng về phía chính mình không chút lưu tình mà nổ súng, nhất là tại hắn vừa mới cứu bọn hắn xong...!không đúng, sao tình huống này có chút quen mắt a...
Ài⁓, mắc mưu rồi...
Đội trưởng thân ảnh tại mưa đạn bao trùm dưới liền bị đánh thành cái sàn, thân thể cường tráng đội trưởng giờ đây tựa như rách nát gấu bông ngã xuống, thần sắc tràn đầy đắng chát.
- May quá chúng ta hạ được hắn rồi...!các ngươi định làm gì?
- Phanh phanh phanh!!
Theo đội trưởng chết đi nhưng tiếng xả súng vẫn chưa từng dừng lại, từng cái tiếng súng theo mỗi giây trôi qua liền dần dần biến mất, qua không bao lâu không gian một lần nữa lâm vào vắng lặng.
- Một đám nhân loại yếu đuối đến đáng thương dù là tinh thần hay thể xác.
Một thân ảnh từ một cái ngõ ngách gần đó đi ra ánh mắt lấp lóe từng tia quỷ quái nhìn ngã trên mặt đất rách nát thi thể liền không khỏi hơi than thở, dù sao hắn trước đó cũng tựa như bọn hắn một dạng yếu đuối vô tri.
- Chỉ là có thể được vĩ đại thần linh khai sáng dẫn dắt trở thành ngài "thần sứ", trở nên hoàn mỹ hơn quả là ta Bon Hashley cả đời may mắn a..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.