Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

Chương 20: Biển Xanh





Edit: Cỏ
Cũng không phải việc gì to tát, nhưng cũng khá thú vị.
Con chim tô đầu hỗn thế ma vương ở khu chăn nuôi vẫn luôn bị coi là chim trống không đẻ được trứng kia, khi Nguyên Khê đến tham quan suýt nữa nó đã bị mang đi làm thịt, may mà con chim béo này rất biết quan sát, cứ chui vào ngực Nguyên Khê làm ổ nên vẫn giữ được mạng.
Vì thế nó lại có cơ hội thị uy trong khu chăn nuôi, lại vì nó đã từng đứng trên đầu chủ trang trại tân nhiệm, nên nó tự hào mình là một con chim tô đầu phẩm cách quý giá, khi đi trên đường lại càng ngẩng đầu ưỡn ngực đầy khí thế.
Mà hôm nay, con chim béo mà mọi người đều cho là chim trống này lại đẻ trứng...
Khi Nguyên Khê chạy đến khu chăn nuôi, đúng lúc nhìn thấy chim béo ở đó vỗ cánh phành phạch, đầu chim ngẩng cao, nhìn xuống muôn loài.
Nguyên Khê không khỏi đỡ trán: Điểu huynh, mày chỉ là đẻ trứng thôi mà, đâu phải anh hùng dân tộc...
Chim béo nhìn thấy Nguyên Khê, phốc một cái nhảy lên, rơi vào trong ngực Nguyên Khê một cách hoàn mỹ, cơ thể nó tuy mập mạp nhưng động tác lại đẹp đẽ trôi chảy, không làm vận động viên đúng là lãng phí điểu tài*.
*Người thì là nhân tài, chim thì là điểu đài:>
Nguyên Khê cười híp mắt xoa đầu chim béo, ôm nó cùng đi xem quả trứng nó đẻ.
Vừa nhìn cậu liền khá ngạc nhiên, quả trứng này đúng thật rất khác so với những quả khác.
Trứng những chim tô đầu khác đẻ đều là màu trắng, trong mắt Nguyên Khê thì chúng không khác trứng vịt là bao, chỉ khác là to hơn một chút nhưng lại nhỏ hơn trứng ngỗng một chút, kích cỡ nằm giữa trứng vịt và trứng ngỗng.
Nhưng chim béo này khác với mấy con còn lại, cho nên trứng nó đẻ ra cũng khác biệt.
Là một quả trứng chim màu vàng to tầm quả trứng ngỗng, màu vàng óng, trông cũng khá dễ thương.
Công nhân khu chăn nuôi cũng xúm lại xem, ai nấy đều tò mò, Nguyên Khê đi vào nhặt trứng, vừa mới nhặt trứng lên cậu chợt khựng lại...
Không phải quả trứng này có vấn đề gì, mà là bên tai cậu vang lên tiếng thông báo: Chúc mừng ngài, độ thành thạo của thuật chăn nuôi tăng thêm 50 điểm.
Tui phắc! Đây là cái khái niệm gì!

Thuật chăn nuôi của cậu đã kích hoạt từ lâu, làm lâu vậy mà mới đáng thương tăng lên 10 điểm, vậy mà bây giờ vừa nhặt trứng của chim béo lại tăng tận 50 điểm!
Cái quả trứng thần gì vậy nè...
Lúc này, ánh mắt Nguyên Khê nhìn chim béo liền thay đổi trong chớp mắt.
Đúng là 10 năm không đẻ trứng nhưng vừa đẻ là khiến người kinh hãi đó béo béo!
Chim béo không hiểu được sự kinh ngạc trong mắt họ, nhưng chỉ riêng việc nó có thể đẻ trứng này đã đủ để khiến nó đắc ý kiêu ngạo rồi.
Nguyên Khê cất quả trứng vàng đi, người khác nhìn vào chỉ thấy cậu cất vào trong ngực, nhưng thật ra cậu bỏ quả trứng vào trong bọc hàng, dù không biết rõ quả trứng này có công dụng đặc biệt gì không, nhưng độ thành thạo tăng lên đột biến như thế, chắc hẳn không phải đồ gì xấu.
Chim béo vẫn đang đắc ý, Nguyên Khê suy nghĩ rồi dặn dò công nhân trong trang trại chăm sóc con chim béo này thật tốt.
Cậu không lo các công nhân có ý đồ gì, nói thật thì quả trứng vàng đó cũng không có gì nổi bật lắm.
Nhưng nó lại có ý nghĩa rất lớn đối với cậu.
Bây giờ chim béo như được bật hack, nếu có thể dùng để mặc sức cọ độ thành thạo thì đúng là quá tuyệt luôn.
Vì thế ánh mắt Nguyên Khê nhìn về phía chim béo thay đổi trong tích tắc, ai mà chả từng chơi game, con chim mập này đúng là tiểu Boss vừa tặng không EXP* lại còn ngốc nghếch đáng yêu, là công cụ để người chơi may mắn tha hồ dùng để thăng cấp mà.
*EXP: điểm kinh nghiệm để thăng cấp trong game.
Chỉ tiếc tần suất đẻ trứng của nó thấp quá, nuôi lâu vậy mà mới đẻ có một quả...
Thôi được rồi, dù lâu nhưng cũng đã hời lắm rồi, phải biết là lâu vậy rồi mà thuật chăn nuôi của Nguyên Khê mới tăng tổng cộng có 60 điểm, mà riêng nó đã đóng góp 50 điểm.
Nguyên Khê lại đi dạo quanh trang trại một vòng, bây giờ là lúc nhàn nhã nhất của khu trồng trọt, không cần chú ý gì nhiều.

Mà công nhân của khu trồng trọt cũng làm quen việc rồi, về cơ bản là sẽ không có sai sót gì.
Trái lại thì vườn trái cây còn nửa tháng nữa là sẽ chín nên cần phải chú ý.
Vườn rau khá là nhỏ, rau trong vườn lớn nhanh, đều là ăn lúc nào cắt lúc đó, tự mình lấy đủ ăn, còn thừa Nguyên Khê sẽ để công nhân trong trang trại mang về ăn.
Bán cũng không được mấy đồng, không bằng chia mọi người cùng ăn.
Nguyên Khê tính toán, cả nhà ra ngoài chơi năm sáu ngày hẳn là sẽ không có việc gì, với lại còn có thằng nhóc Triệu Chiêu kia, mấy ngày nay vì có quan hệ với Triệu Chiêu mà bố cậu ta Triệu Phúc cũng qua lại với họ mấy lần.
Đối với việc con trai tiến bộ như bây giờ, Triệu Phúc cho rằng đó là công của Nguyên Khê nên ông cũng rất biết ơn.
Cho nên khi cả nhà họ ra ngoài, nhà Triệu Chiêu có thể trông nom giúp, tuy Triệu Chiêu không đáng tin lắm nhưng Triệu Phúc đã là chủ trang trại đầy kinh nghiệm, nên xử lí chút việc nhỏ cũng sẽ không tốn bao nhiêu công sức.
Lần này không có ai đến cản đường nữa, nhà Nguyên Khê đã định sẵn lộ trình, phải ra ngoài một chuyến ngắm cho đã mới được.
Sao Lam là một hành tinh đại dương cấp O, hành tinh này không được coi là lớn nhưng cũng không nhỏ, ước chừng lớn hơn trái đất gấp 5 lần có dư, tiếc là đất đai có thể sử dụng được quá ít, hành tinh lớn như vậy mà chỉ có thể chứa mấy trăm nghìn người sinh sống, đúng thật là có hơi đáng thương.
Nguyên Khê thân là một công dân hợp pháp của một đất nước dân, một thành phố cấp huyện đã có dân số mấy trăm nghìn, từ đó có thể thấy hành tinh này cằn cỗi đến mức nào.
Loài người phát triển đến hiện tại, vũ trụ đã được khai phá đến mức này, cũng đã có vô số hành tinh có thể sinh sống nên việc sinh sản của loài người từ lâu đã không còn bị kìm hãm, thậm chí còn được khuyến khích rất tích cực.
Cho nên là dân số của loài người vẫn trong tình trạng tăng nhanh như trước, trải rộng trên mỗi hành tinh nhập cư.
Điểm đặc biệt duy nhất của Sao Lam chính là vùng biển rộng lớn kỳ quái kia, rõ là có hình dạng đại dương, hơn nữa còn có bãi cát, nhưng bất kể thế nào cũng không chảy được, như một ảnh tĩnh vậy, nhìn thì đẹp nhưng thiếu đi vài phần tính giải trí.
Sau khi định cư trên Sao Lam, cư dân Sao Lam đương nhiên không ít lần tiến hành nghiên cứu về vùng biển của Sao Lam, nhưng bất luận thế nào cũng cho ra kết luận là không có chút tác dụng gì...!Không thể hòa tan nên không thể coi như tài nguyên nước, bên trong cũng không có bất kỳ chất dinh dưỡng gì, quan trọng nhất là ngay cả không khí cũng không thể dung hợp vào đó, việc thiếu dưỡng khí quá mức dẫn đến sinh vật cũng không thể tồn tại được.
Làm thành vật liệu cũng không được, độ cứng rắn không cao, độ mềm dẻo cũng rất thấp, nhìn chung là cảm giác như một cái bánh pút-đing khổng lồ vậy.
Đáng buồn là bánh pút-đing còn ăn được, còn cái thứ này thì không...
Thực sự là vô dụng đến mức không thể vô dụng hơn.
Tuy nhiên, dù vô dụng đến mấy thì vẫn có chỗ hữu ích, trải qua nhiều phen suy nghĩ tìm tòi, cuối cùng cư dân Sao Lam cũng phát hiện, nơi này có thể dùng như một thắng cảnh nghỉ mát.
Vùng biển này tuy độ cứng rắn và mềm dẻo đều không cao, nhưng cho người nằm bên trên chơi đùa cũng không thành vấn đề.
Khi trời lạnh thì không phù hợp, nhưng khi ban ngày trời nóng, nằm trên đó sẽ cảm thấy khá thoải mái.
Trang trại Khánh Hòa nằm trên đảo Lam, đảo Lam là hòn đảo lớn nhất trên Sao Lam, vì vậy nơi Nguyên Khê ở không gần biển, cách vùng biển du lịch được khai phá tốt nhất kia khoảng 3 giờ lái xe.
Mà xe cộ nơi đây cũng không còn là xe hơi thông thường nữa, mà là xe bay cao cấp có thể bay thẳng qua biển, cho nên ba giờ lái xe cũng không tính là lâu.
Cả nhà Nguyên Khê lên đường từ sáng sớm, đến trưa mới đến nơi.
Tiểu Nguyên Triết rất ngoan, trên xe bay có cực nhiều chỗ lóe sáng, bé chớp đôi mắt to nhìn mãi không hết, cái gì cũng tò mò cái gì cũng để ý, nghe thấy tiếng động liền di chuyển cái đầu nhỏ nhìn khắp nơi.
Nhìn mệt xong lại ăn, ăn xong mới thiếp đi trong lòng Nguyên Khê, mãi đến khi đến nơi mới tỉnh lại.
Cả nhà bước xuống xe, thấy cảnh tượng trước mắt hai mắt liền sáng lên.
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đều là người từng trải qua nhiều việc, đã đến một vài hành tinh du lịch nổi tiếng cực kỳ đẹp và lung linh, ví dụ như Sao Cầu Vồng, Sao Bong Bóng, Sao Phiêu Phù*, vân vân...!Những hành tinh du lịch chuyên nghiệp này đều được khai thác hoàn chỉnh, hàng năm tiếp đón mấy tỷ du khách.
*Xin lỗi mn nếu mấy cái tên này quá phèn, mình cũng không còn cách nào khác
Cho nên là, điểm đặc biệt này của Sao Lam chẳng là gì dưới con mắt kén chọn của người Liên bang cả.
Nhưng mà Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân lại rất thích, thích vì sự yên bình đơn giản nảy.
Còn đối với tên nhà quê Nguyên Khê mà nói, nơi này quá là đẹp.
Bầu trời sáng trong và nước biển xanh ngắt, chúng như hai tấm gương pha lê sáng bóng chiếu rọi lẫn nhau, tỏa ra ánh sáng với màu sắc vô cùng đẹp đẽ tinh khiết...

Đặc biệt là biển nơi này có thể đi lại trên bề mặt, chuyện này đối với người trái đất Nguyên Khê mà nói là quá thần kỳ.
Phải biết là mùa này các bãi biển trên trái đất đều trong trạng thái như nồi sủi cảo, cảnh tượng đẹp đẽ vắng vẻ như nơi này đúng là khó tưởng tượng nổi.
Trên bờ biển là bãi cát, cát có màu trắng mịn, rất sạch sẽ mềm mại, vùng biển này là khu du lịch được khai phá đầy đủ nhất, nhưng dân số của toàn bộ Sao Lam quả thực quá ít, vì thế người ở đây cũng không nhiều lắm.
Rải rác có vài cái ô che nắng, có vài du khách chơi đùa trên bãi cát, còn có vài người đang chơi trên biển.
Nguyên Khê đứng quan sát từ xa, có một cô gái đang đứng trên đại dương xanh thẳm, giống như một chiếc hộp âm nhạc đẹp đẽ, có thể bật ra một bản nhạc tuyệt đẹp bất kỳ lúc nào.
Đây đúng là một nơi khiến tinh thần người ta thoải mái, nhất là trong mùa hè nóng bức.
Gia đình Nguyên Khê đã đặt sẵn khách sạn, sau khi thu xếp hành lí ổn thỏa, cả nhà đưa Tiểu Nguyên Triết cùng đi đến bờ biển.
Nguyên Khê vội nhất, cậu ôm Tiểu Nguyên Triết chạy vọt tới bờ biển, tò mò cúi đầu quan sát làn nước biển kỳ lạ, trước kia nghe giới thiệu còn không để tâm lắm, bây giờ khi tự mình chạm vào nó cậu mới cảm nhận được.
Đúng là rất thần kỳ, bóng loáng nhẵn nhụi đàn hồi, như một miếng thạch màu xanh.
Cậu dẫm lên, một cảm giác lạnh như băng chảy qua lòng bàn chân, bất ngờ xua đi cảm giác nóng nực trong người.
Sau khi quen rồi, tính ham chơi của Nguyên Khê nổi lên, hai cha con ngồi trên mặt biển thạch pút-đing này chơi đến quên hết trời đất.
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân thì lại nghiêm túc hơn nhiều, hai người nhìn về phía xa xa, trong lòng cũng vui vẻ, cả nhà đi ra ngoài giải khuây đúng là tuyệt nhất.
Lại nghĩ đến cuộc sống áp lực nặng nề trước kia, hai người nhìn nhau, trong lòng không khỏi bùi ngùi.
Chơi một lúc lâu, Tiểu Nguyên Triết đã mệt, Lâm Tố Vân đón lấy bé, cho uống sữa xong lại dỗ bé ngủ, còn Nguyên Khê nằm trên biển pút-đing "Mang tên Nguyên Khê", trong đầu nảy ra một ý.
Nếu có thể đào một miếng nước biển này về làm giường nằm...!có vẻ là một lựa chọn tốt.
Nghĩ là làm, Nguyên Khê ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, quanh đây không có ai khác, vì cho an toàn, cậu rón rén đi lên bãi cát, chuẩn bị đào trước một miếng xem sao.
Dùng tay đào một lúc lâu, không ngờ cái thứ này cũng khá bền chắc, đào không được...!Nhưng mà Nguyên Khê là ai cơ chứ? Từ khi có được bọc hàng thần kỳ kia, một con dao găm sắc bén chính là vật dụng mà cậu luôn mang theo bên mình.
Thứ nhất là có thể dùng để phòng thân, thứ hai là có thể dùng trong những lúc quan trọng như vậy.
Nguyên Khê lấy dao ra, đâm mạnh một cái, dao liền cắm sâu vào trong biển, cậu trở tay, trước tiên cắt mặt nước biển một khối khoảng 10cm², mới vừa nâng trong lòng bàn tay, liền nghe bíp một tiếng: Chúc mừng ngài, độ thành thạo của thuật thu hoạch tăng thêm 1 điểm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.