Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 12: Kinh nghiệm của Tiêu Kiền




Nghe bà lão nói xong, mấy người trong phòng đều trầm mặc, một mặt là vì chuyện đã xảy ra trước kia mà thở dài, cùng lúc lại thầm kinh ngạc trong hồ Thạch Lâm lại như Địch Hạo nói, có thi thể ở bên trong. Nhất là Tần Chí cùng Khâu Viễn là hai người theo chủ nghĩa vô thần, lúc này đáy lòng đều không hẹn mà tràn đầy kinh ngạc, phỏng đoán của Địch Hạo thế nhưng lại là thật, nhưng mà cậu trước đó phỏng đoán trong hồ có quỷ, cho nên Địch Hạo mới nghĩ bên trong có tồn tại thi thể, mà hiện tại phỏng đoán này đã được kiểm chứng, như vậy, chẳng lẽ trong hồ Thạch Lâm thật sự có thủy quỷ?
Không, này cũng không thể chứng minh cái gì. Cho dù hồ Thạch Lâm thật sự giống Địch Hạo phỏng đoán, đáy hồ có thi thể, cũng không có nghĩa trong hồ thật sự có thủy quỷ tồn tại, có lẽ đây chỉ là trùng hợp cũng không chừng, tuy rằng đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng Tần Chí vẫn là âm thầm quyết định muốn đẩy nhanh tiến trình lắp cameras.
An ủi bà lão một phen xong, Địch Hạo ôm Thất Thất cùng Tần Chí đưa người rời khỏi nhà bà lão. Trên đường, Tần Hiểu chà xát cánh tay, nhìn mặt trời, than thở, "Hôm nay ấm như vậy, nhưng em như thế nào đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, ai, ngươi..." Tần Hiểu quay đầu, muốn tìm một bằng hữu "Cùng chung chí hướng", nhìn xem Từ Tử Hạo nghe xong những lời kia lại không sợ hãi, không những thế Từ Tử Hạo còn mở to một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lại đây —— rõ ràng còn đang hưng phấn.
Tần Hiểu im lặng, quay đầu nhìn Tiêu Kiền, phát hiện Tiêu Kiền mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ gì. Tần Hiểu cười hắc hắc, đi đến bên Tiêu Kiền, "Ba kỷ" một bàn tay vỗ trên vai Tiêu Kiền, chờ đem Tiêu Kiền sợ tới mức phục hồi lại tinh thần, mới mở miệng nói rằng, "Ai, tiểu cảnh sát, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Cậu sẽ không là bị câu chuyện của bà lão kia dọa đi?"
Tiêu Kiền xấu hổ cười cười, "Không, không là, chính là... Ân, cảm thấy cô gái kia rất thảm, ha hả."
Tần Hiểu chọn mi khó hiểu nhìn Tiêu Kiền, rõ ràng không tin cái lý do này, tự cho là tìm được chân tướng, vì thế Tần Hiểu vỗ vỗ bả vai Tiêu Kiền nói lời thấm thía, "Ai, đi, đừng nghĩ, tôi cảm thấy cái loại sự tình này đều là trùng hợp, trên thế giới này nếu nói thật sự có quỷ, chúng ta đây nhiều năm như vậy thì cũng phải từng nhìn thấy đi?"
Nghe xong lời này, Tiêu Kiền không biết nghĩ tới nơi nào, mặt càng trắng.
Tần Hiểu nhìn càng thêm mạc danh kỳ diệu, cậu gãi gãi đầu —— rõ ràng là tới an ủi người ta, như thế nào còn đem hắn càng thêm sợ hãi?
Không đợi Tần Hiểu nói chuyện, thì một đạo thanh âm mềm mềm nhu nhu truyền đến, "Người bình thường không thấy được."
Tần Hiểu nghiêng người nhìn mặt Thất Thất đang ghé đầu trên vai Địch Hạo, chỉ thấy nhóc tại hõm vai Địch Hạo, đôi má phúng phính hướng về phía bọn họ cười rất không đáng yêu.
Tần Hiểu tay ngứa ngáy muốn tiến lên nắm một chút, một bên hỏi, "Nhìn thấy cái gì a?"
"Quỷ a." Thất Thất trả lời đương nhiên.
Tần Hiểu tay dừng lại giữa không trung, kéo khóe miệng hỏi, "A, chúng ta là người bình thường, không thấy được quỷ, vậy nhóc đã thấy qua?"
"Thấy rồi." Thất Thất lần thứ hai trả lời đương nhiên.
Tần Hiểu lắc lắc ngón tay, "Tiểu hài tử không thể nói dối, hơn nữa nhóc nói cũng không đáng tin chúng ta cũng không tin, đúng không." Tần Hiểu quay đầu lại nhìn về phía nhóm người lớn.
Tần Chí cùng Khâu Viễn vẻ mặt không đổi sắc, không biết suy nghĩ cái gì, không để ý Tần tiểu đệ, Tiêu Kiền thấy Tần Hiểu hỏi lại đây, cho cậu một cái mặt mỉm cười còn khó coi hơn là khóc, sau đó cũng không nói lời nào, chỉ có Từ Tử Hạo nhìn nhìn Thất Thất, lại nhìn nhìn Tần Hiểu, lại nhìn nhìn Thất Thất, đôi mắt giống như đèn pha.
Tần Hiểu tự cho là tìm được đội hữu, lập tức đem Từ Tử Hạo kéo lại đây, không đợi mở miệng, chợt nghe Từ Tử Hạo nói rằng, "Ai, tiểu hài tử, nhóc đã gặp quỷ có bộ dáng như thế nào nha?" Ánh mắt phốc linh phốc linh lóe ánh sáng —— rõ ràng là đang rất hưng phấn.
Tần Hiểu:...
Thất Thất đem tay mình ra miêu tả, "Ngô, tóc thật dài, sắc mặt tái nhợt, có đôi khi còn có máu chảy xuống dưới, đại đa số đều là lệ quỷ, nhất là nữ quỷ, những tỷ tỷ ấy đều rất là dữ, bất quá các nàng cũng thật đáng thương, có đôi khi ba ba thấy không thể khuyên nhủ các nàng đi đầu thai, hoặc là các nàng đã hại người, cuối cùng đều sẽ bị thu thập, ai." Kỳ thật tuy rằng Thất Thất thường xuyên đi theo Địch Hạo nơi nơi chạy đi tróc quỷ, nhưng số lần bé nhìn thấy quỷ đều cũng có hạn, đối với Địch Hạo mà nói, Thất Thất chỉ là một tiểu trợ thủ mà thôi, nếu thật sự để Thất Thất đi theo mình tróc quỷ, Địch Hạo chỉ sợ một lòng một dạ đều đặt trên người THất Thất, còn tróc cái quỷ gì a.
"Thiết, anh còn tưởng rằng nhóc có thể hình dung thành bộ dáng thế nào, này không phải đều là trên TV sao, anh thấy chính là nhóc lấy từ TV đến gạt chúng ta đi" Tần Hiểu nghe xong khinh thường cười nói.
Từ Tử Hạo cũng rõ ràng có chút thất vọng hạ bả vai.
"Mới không có!" Thất Thất từ hõm vai Địch Hảo ngẩng mặt lên, giận trừng Tần Hiểu.
Tần Hiểu vừa định mở miệng tiếp tục đùa Thất Thất, liền nhìn thấy Địch Hạo đột nhiên cười tủm tỉm xoay người lại, đôi mắt khó hiểu nhìn hắn.
Tần Hiểu đột nhiên cảm giác mình phía sau lưng từng đợt lạnh cả người, bị nhìn đến da gà đều nổi lên, lúc này mới lắp bắp hỏi, "Anh anh anh nhìn cái gì?"
"Ha hả, không có gì." Địch Hạo một bên vỗ vỗ Thất Thất, một bên ám chà chà nghĩ —— mẹ kiếp! Xú tiểu tử, dám trêu cợt con trai bảo bối của ta, chờ thời điểm tróc thủy quỷ, nhìn lão tử như thế nào chỉnh ngươi, hừ hừ.
Thất Thất bĩu môi nằm úp sấp trở lại trên hõm vai Địch Hạo —— rõ ràng nhìn thấy quỷ đều là như vậy mà.
Thất thất cùng Địch Hạo đều là thể chất thông linh, không cần mở thiên nhãn đã có thể nhìn thấy quỷ, chính là Địch Hạo vì muốn thời thơ ấu của Thất Thất không bị "ô nhiễm", bình thường đều là che đi năng lực có thể nhìn thấy quỷ của Thất Thất, chỉ có tại thời điểm Thất Thất chết sống đều phải cùng Địch Hạo đi tróc quỷ, Địch Hạo vì an toàn của Thất Thất, mới có thể tản ra linh khí che thiên nhãn của Thất Thất, mà các mối làm ăn của Địch Hạo đều giống nhau, đều là những chuyện ma quái liên quan đến tiểu tam, cuối cùng biến thành oan hồn lấy mạng, cho nên Thất Thất nhìn thấy vẫn đều là nữ quỷ.
"Kỳ thật, tôi khi còn bé hình như đã gặp qua quỷ."
Một đạo âm thanh nhược nhược truyền đến.
Ánh mắt của mọi người lập tức hội tụ đến trên người TIêu Kiền, Tiêu Kiền nhất thời có chút không biết làm sao.
"Cái kia, cái kia... Tôi..." Tiêu kiền luống cuống nhìn mọi người, lần đầu tiên bị nhìn chăm chú như vậy, thật khẩn trương a.
"Ca ca gặp qua quỷ quỷ sao?" Thất thất từ trên người Địch Hạo đứng lên xoay thân mình nhìn qua, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn tiêu kiền, đồng thời còn có Từ Tử Hạo nghe xong Tiêu Kiền nói tiếp tục ánh mắt sáng lấp lánh, bị hai ánh mắt như vậy nhìn, Tiêu Kiền lòng có một chút không biết làm sao.
"Cậu là nói cậu khi còn bé gặp qua quỷ?" Địch Hạo mở miệng hỏi, khó trách cậu vẫn cảm thấy tiểu cảnh sát này đối với những chuyện ma quỷ có chút mẫn cảm, nguyên lai có một tầng nguyên nhân ở bên trong.
"Ân." Tiêu kiền ngại ngùng gật gật đầu, kỳ thật từ khi nghe được vị lão nhân kia nói, hắn liền đối với chuyện thủy quỷ trong hồ Thạch Lâm tin bảy tám phần, hơn nữa khi còn bé đã trải qua, vốn là sợ hãi chuyện ma quỷ, hiện tại càng không biết làm thế nào, càng nghĩ, hắn vẫn là quyết định xin giúp đỡ từ Địch Hạo thoạt nhìn có vẻ không đáng tin là mấy "Cái kia, tróc quỷ đêm hôm đó, khụ, anh có thể hay không cho tôi vài đạo phù (bùa), để tôi có chút cảm giác an toàn, tôi sợ."
Di? Địch Hạo từ trên xuống dưới nhìn tiểu cảnh sát này liếc mắt một cái, "Nếu cậu sợ thì nói với đội trưởng của cậu một tiếng, cũng không nhất định phải cho cậu đi." Nói xong hất càm lên ý bảo Khâu Viễn.
Tiêu kiền lập tức nghiêm túc lắc đầu, "Không được, tôi là cảnh sát khu vực này, tuy rằng Khâu cảnh quan cùng Từ cảnh quan cũng tham dự điều tra, nhưng là bọn họ là đến giúp bằng hữu, chức trách vẫn là tại trên người chúng tôi, tôi không thể để Từ cảnh quan ở vào trong nguy hiểm một mình."
Khâu Viễn nhướng nhướng mày —— tiểu cảnh sát này tuy rằng nhìn qua thực yếu đuối, bất quá thái đội và trách nhiệm không tồi đi.
Từ Tử Hạo nhất thời hút mũi một cái, một bàn tay vỗ vào trên người Tiêu Kiền, đem Tiêu Kiền đẩy một cái lảo đảo, "Đủ ý tứ! Đủ bạn hữu! Tôi nhất định phải làm bạn với anh!"
Tiêu kiền hướng về phía Từ Tử Hạo cười cười, sau đó chờ mong nhìn Địch Hạo.
"Được, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các cậu có chuyện gì." Địch Hạo vừa nói, một bên Tần Hiểu ánh mắt mịt mờ tha một vòng, đem Tần Hiểu nhìn chằm chằm, một cái hướng sau lưng nhìn —— phía sau lưng như thế nào lại lạnh như vậy!
Tiểu cảnh sát liền nói cám ơn, Từ Tử Hạo vỗ bả vai Tiêu Kiền hỏi, "Ai, anh nói cho chúng ta chuyện còn bé anh gặp quỷ đi, như thế nào gặp a? Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua quỷ đâu."
"A? Kỳ thật cũng không có gì? Cái kia..." Tiêu kiền nhớ tới khi còn bé có chút ấp a ấp úng.
"Cái kia cái gì a, nói mau nói mau." Tần Hiểu cũng tiến đến bên người Tiêu Kiền tò mò vả lại hưng phấn hỏi.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn mình, rõ ràng một bộ dáng hóng chuyện, tiêu kiền dở khóc dở cười mở miệng nói, "Được rồi, tôi nói cho mọi người biết, kỳ thật chính là khi tôi còn bé lúc ăn cơm ở phòng ba tôi thì gặp chuyện này, mọi người cũng biết thường phòng những người lớn đều có cửa sổ nhỏ, tôi nhớ rõ rất rõ ràng, thời điểm tôi cùng mọi người trong nhà ăn cơm bởi vì còn nhỏ nên là đứng ở trên ghế ăn, ngồi đối diện cửa sổ, lúc tôi ăn một miếng cơm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên cửa sổ có một bóng người màu đỏ đang nhìn vào bên trong, bóng người kia màu đỏ, rất kỳ quái, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, liền tưởng hàng xóm đến tìm người, vì thế trước hết gọi bà nội ngồi bên phải để bà mở cửa, chính là bà nội tôi nhìn đến bên cửa một cái, liền kêu tôi mau ăn cơm, nói bên ngoài không có người, tôi ngẩng đầu nhìn một cái bên ngoài, thấy người đó vẫn ở đấy, tôi liền kêu mẹ ngồi bên trái, kết quả mẹ tôi cũng nói không người, thẳng đến lần thứ hai ngẩng đầu lên, thấy phía bên ngoài cửa sổ không người, mới không nói gì nữa, lúc ấy tôi còn thấy kì quái vì sao bên ngoài có người, mà người nhà tôi lại không mở cửa, còn tưởng rằng gia đình tôi cùng người kia có mâu thuẫn, sau lại trưởng thành tôi mới suy nghĩ cẩn thận, bóng người màu đỏ kia, rõ ràng chính là đầu đầy máu, không biết vì cái gì ghé vào cửa phòng hướng bên trong nhìn, tôi cũng nhớ không rõ lúc ấy có hay không trao đổi ánh mắt với nó, nhưng mà hình ảnh đầu đầy máu tươi trong đầu tôi vẫn còn mới."
Một trận trầm mặc... Một lúc lâu, Tần Hiểu mới lắp bắp mở miệng hỏi, "Cái kia... Anh xác định ký ức của mình không sai? Không phải là nằm mơ đi?"
Từ Tử Hạo trắng mắt liếc Tần Hiểu một cái, "Cậu nằm mơ có thể nhớ rõ ràng như vậy sao, đến người ngồi trái phải bên mình cũng nhớ rõ ràng sao?"
"Ách..."
Tiêu kiền mở miệng nói rằng, "Tôi xác định khi đó trải qua rất chân thật, hơn nữa tôi còn rõ ràng nhớ rõ lúc ấy tôi đang ăn cái gì." Thịt heo... ( câu chuyện là chân thật, bởi vì chuyện này chính là do tác giả trải qua!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.