Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 109: Phá trận




Địch Hạo cẩn thận quan sát đến mấy thứ này, cách bài trí phong thủy khiến cho âm khí hội tụ, nhưng mỗi nơi có ảnh hưởng không giống nhau, có chỗ mạnh chỗ yếu, theo cách bài trí của đồ vật, tìm kiếm nơi phong thuỷ hội tụ, mà nơi đó, rất có thể chính là nơi Vạn Tứ đang ở.
Nhìn trong chốc lát, Địch Hạo kinh ngạc hỏi, "Phía sau biệt thự của nhà cậu là cái gì?"
"Phía sau tương đối hoang phế, ở chỗ xa hơn có một núi hoang, tôi chưa từng đi tới đó, nghe nói trước kia là bãi tha ma, sau lại không ai xây mộ ở đó nữa, vì vậy dần dần liền hoang phế." Thẩm Thư Kỳ trả lời.
Địch Hạo cùng Tần Chí nhìn nhau một cái, mới nói, "Cậu đi tới đây thôi, chúng tôi tính ra sau núi nhìn thử, cậu đi về trước đi."
"Không cần tôi......"
Địch Hạo lắc đầu, "Khả năng có nguy hiểm, cậu vẫn đừng nên đi theo thì tốt hơn."
Thấy thế, Thẩm Thư Kỳ gật đầu, "Vậy hai ngươi cẩn thận."
Sau khi ra khỏi biệt thự, ba người tách ra, Địch Hạo cùng Tần Chí đi ra sau núi.
"Sau núi có cái gì sao?" Tần Chí hỏi, hắn cảm giác được khí tức khiến mình cực kỳ không thoải mái.
Địch Hạo do dự lắc đầu nói, "Em cũng nói không rõ nơi đó có cái gì, nhưng mà theo hướng phong thủy ở đây thì sau núi là nơi âm khí hội tụ nhiều nhất, Vạn Tứ thay đổi thế cục phong thủy của biệt thự, như vậy hắn nhất định sẽ dùng đến, nếu như vậy mà nói, thứ hắn cần là nơi âm khí hội tụ." Nói tới đây, Địch Hạo giữ chặt tay Tần Chí, "Chúng ta phải cẩn thận một chút."
Tần Chí nắm chặt tay Địch Hạo, đem Địch Hạo kéo lại gần mình, "Anh đã biết."
........................
"Nơi này là?......" Địch Hạo kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Tần Chí cũng cau mày nhìn phía trước, cây cối phía trước được sắp xếp vô cùng quỷ dị, âm khí nặng nề, bóng cây loang lổ, đi lên phía trước một bước, không cảm giác được bất kì sự ấm áp nào từ ánh mặt trời, trong không khí truyền đến hơi thở lạnh lẽo, khiến người khác rùng mình, mà ngoài cây cối, thế nhưng không có một ngọn cỏ, mặt đất nứt nẻ, cùng khung cảnh xung quanh nhìn hoàn toàn đối lập.
Địch Hạo nhíu mày nhìn, nghi hoặc nói, "Nơi này, hình như là một cái trận pháp."
Tần Chí nghiêng đầu hỏi, "Trận pháp từ tự nhiên sao?"
"Có vẻ là vậy."
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Tần Chí mở miệng nói, "Có lẽ...... Vạn Tứ đang ở bên trong này."
"Nhưng mà rất kỳ lạ......" Địch Hạo do dự nói.
"Đúng là kỳ lạ, nếu Vạn Tứ luyện Long Hồn Đao ở đây, đó là chuyện quan trọng, nhưng bên ngoài không ai canh giữ, chẳng lẽ hắn không ở bên trong? Hoặc là, đây là một cái bẫy, dùng để mê hoặc chúng ta?" Tần Chí nhíu mày phân tích.
"Mặc kệ nói như thế nào, em muốn nhìn thử một chút." Địch Hạo dò hỏi nhìn Tần Chí.
"Nếu em nắm chắc" Tần Chí cười, "Anh sẽ không ngăn em."
"Không có mười phần nắm chắc, cũng có chín phần."
"Vậy bắt đầu đi."
Dứt lời, Tần Chí lui ra một khoảng cách, giao cho Địch Hạo, thuận tiện ở phía sau bảo hộ cậu. Cũng không phải Tần Chí không muốn động thủ, mà hắn hiểu rõ tâm tình của Địch Hạo, từ sau khi gặp Vạn Tứ, trong lòng Địch Hạo vẫn luôn có sự nghi hoặc, giống như một cây kim cắm trong tim, làm người cảm thấy lo âu, cho nên chuyện liên quan tới Vạn Tứ, Địch Hạo phi thường để bụng, mà hiện tại, Địch Hạo muốn tự mình động thủ, Tần Chí hoàn toàn có thể lý giải, cho nên hắn buông tay để Địch Hạo đi làm.
Phá trận không phải một việc dễ dàng, đặc biệt là trận pháp từ tự nhiên lớn như vậy, hơn xa những trận pháp bình thường.
Địch Hạo tạo thủ quyết, thử vài cái, đều không thể lay chuyển trận pháp, khẽ cắn môi, Địch Hạo cắt ngón tay của mình, máu di chuyển trên không trung, búng tay vung lên, bắn về phía trận pháp, thủ quyết trong tay biến hóa khiến người hoa mắt, trong nháy mắt, một luồng sóng vô hình trước mắt ập lại, từng trận đẩy ra, lúc Địch Hạo cho rằng sắp phá được trận, đột nhiên một cỗ dao động thật lớn từ phía trên trận pháp truyền đến.
"Hạo Hạo!"
Lúc xuất hiện dao động, Tần Chí liền cảm giác được, đột nhiên lao về phía trước giữ chặt Địch Hạo, nhưng phản phệ của trận pháp là nhằm vào Địch Hạo, cơ hồ trong nháy mắt, Tần Chí kéo Địch Hạo qua đã bị Địch Hạo đẩy ra.
Vì thế Tần Chí liền trơ mắt nhìn Địch Hạo bị một kích chính diện, ngã xuống mặt đất, nghiêng đầu phun ra một búng máu.
Tần Chí trừng mắt nâng Địch Hạo dậy, thanh âm đều có chút run rẩy, "Hạo Hạo, Hạo Hạo em sao rồi......"
"Khụ khụ...... Khụ, em không sao." Địch Hạo lau máu tươi trên khóe miệng, an ủi nói với Tần Chí.
Cậu vậy mà không nghĩ tới, trận pháp của Vạn Tứ lại có phản phệ, dùng sức mạnh của mình tự công kích mình, này thật đúng là......
Sơ suất quá.
Lúc Tần Chí muốn nói gì đó, trận pháp lại có động tĩnh, nhưng mà động tĩnh lần này hiển nhiên không phải do bọn họ làm ra.
Địch Hạo và Tần Chí cùng nhìn qua, chỉ thấy trong lúc nhất thời phong cảnh biến hóa, bên trong tầng tầng cây cối vặn vẹo biến mất, xuất hiện một tế đàn, chung quanh lát đá với những hoa văn dày đặc, hội tụ đến trung tâm tế đàn, mà phía sau tế đàn là đầu của một người đàn ông, giống như những gì bọn họ chứng kiến là ảo ảnh!
"Vạn Tứ......"
Giống như là vừa nghe được động tĩnh, Vạn Tứ ngẩng đầu lên, một lúc sau, khuôn mặt Vạn Tứ càng thêm rõ ràng, đường cong nhu hòa, thoạt nhìn ôn hòa vô hại.
Nhưng mà ánh mắt lại yêu dị vô cùng, vẩn đục bất kham, sớm đã bị lợi ích của quyền thế ăn mòn, nếu không nhìn vào đôi mắt Vạn Tứ, người này, quả thực không thể tưởng nổi gã đã dùng những phương thức tàn nhẫn nhất để giết người.
Chỉ thấy Vạn Tứ nhìn chằm chằm Địch Hạo, liếm liếm khóe môi, "Đã lâu không gặp a."
Nói giống như bạn bè ngày thường đã lâu không gặp vậy.
Địch Hạo được Tần Chí đỡ đứng lên, cau mày hỏi, "Chúng ta trước kia từng gặp qua."
Dùng câu khẳng định, sau khi nhìn thấy Vạn Tứ thật ngoài đời, Địch Hạo liền có loại cảm giác, cậu đúng là thật lâu trước kia từng gặp qua Vạn Tứ, nhưng mà cụ thể thế nào lại nhớ không ra.
Vạn Tứ nghe Địch Hạo nói xong, gợi lên khóe miệng, "Ta đã lường trước các người sẽ trở về, cho nên thiết lập trận pháp ở đây, bị phản phệ bởi sức mạnh của mình rất không dễ chịu đi, thích lễ vật ta tặng cho người không?"
"Chỉ sợ là người bình thường đều sẽ không thích." Địch Hạo bình tĩnh trả lời.
"Ha hả......" Vạn Tứ thấp giọng nở nụ cười, "Không nghĩ tới các ngươi đời này thế nhưng vẫn ở bên nhau, chậc, thật sự là duyên phận không thể tách rời a."
Tần Chí nhăn mi, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nơi này đã không phải thời đại lúc trước."
Vạn Tứ giống như là mới phát hiện Tần Chí, lúc này mới nhìn thẳng vào hắn, "Đúng vậy, không phải là lúc trước...... Nhưng mà vậy thì sao chứ? Ta còn là ta, ta không thay đổi, còn các người thì sao?" Vạn Tứ chỉ vào hai người, "Nhìn xem các ngươi hiện giờ biến thành bộ dáng gì, các ngươi cho rằng, còn có thể ngăn cản ta sao? Thời thế thay đổi, không sao cả, ta lại làm nó biến trở về là được, chỉ cần ta thống trị Minh giới."
"Ngươi điên rồi." Địch Hạo lạnh nhạt nói.
Trong nháy mắt, Vạn Tứ giống như thấy được người nam nhân lạnh nhạt đứng trước mặt gã vạn năm trước, cũng dùng loại ngữ điệu này, loại thái độ này nói cùng một lời nói.
Vạn Tứ sắc mặt trầm xuống, "Ta điên rồi? A, các ngươi hiểu cái gì! Chỉ có ta mới có thể có được năng lực vô biên, ở thế đạo này, kẻ mạnh tồn tại, ta đuổi theo sức mạnh có gì sai sao? Hừ! Các ngươi từ nhỏ liền có sức mạnh vô hạn, đương nhiên không có khả năng lý giải tâm tình của ta...... Nhưng mà, ha ha, xem bộ dáng hiện tại của các người, chỉ sợ cũng chẳng làm được cái gì."
Địch Hạo cùng Tần Chí mắt lạnh nhìn Vạn Tứ giống như phát điên, gã nói sai rồi, Địch Hạo cùng Tần Chí cho dù bản thân có sức mạnh, cũng không phải từ nhỏ là có thể đủ vận dụng, nếu nói là sức mạnh, không bằng nói đó là tiềm lực, hai người bọn họ nếu không phải trải qua ngàn vạn sát phạt sao có được địa vị lúc ấy.
Nhưng những lời này cho dù nói cho Vạn Tứ nghe, chỉ sợ gã cũng sẽ khinh thường nhìn lại, Vạn Tứ nói thật dễ nghe, kỳ thật đây đều là lấy cớ cho dã tâm của gã, những kẻ có dã tâm lúc nào cũng cảm thấy bất mãn.
Nhìn hai người không nói lời nào, Vạn Tứ nheo lại đôi mắt, "Nếu các ngươi hôm nay tìm tới nơi này, như vậy, đừng mong được trở về."
Nói xong, Vạn Tứ liếm khóe miệng, song chưởng phóng tới trên tế đàn, trong nháy mắt, Địch Hạo và Tần Chí giống như nghe được tiếng quỷ khóc sói gào, trên tế đàn bay lên những ánh sáng li ti, dần dần hội tụ thành hình dáng một cây đao.
"Ngươi luyện thành Long Hồn Dao!?" Địch Hạo kinh ngạc nhìn Vạn Tứ, "Không, đây không phải Long Hồn Đao." Nhìn thân đao hư ảo, Địch Hạo lắc đầu nói, "Ngươi vẫn chưa luyện được Long Hồn Đao......"
"Cho dù như vậy, giết các ngươi cũng dư dả." Vạn Tứ tà mị nở nụ cười, "Chờ ta đem các ngươi giết chết, lấy linh hồn luyện chế, dung nhập thân đao, Long Hồn Đao của ta có thể mạnh thêm một tầng!"
"Đồ dỏm mà cũng dám đem đi rêu rao khắp nơi." Tần Chí lạnh lùng nói.
Vạn Tứ sắc mặt khó coi nhìn hắn, hừ cười, "Chờ ta giết chết người, ta xem người còn nói được gì!"
Tốc độ của Vạn Tứ rất nhanh, Tần Chí chỉ kịp nói một câu cẩn thận, mới đem Địch Hạo miễn cưỡng đẩy ra khỏi phạm vi công kích của Vạn Tứ.
Địch Hạo lấy Phượng Liên ra, Phương Liên phát ra tiếng ngâm khẽ, quấn quanh trên thân Long Hồn Đao, trong lúc nhất thời, vang lên tiếng kim loại va chạm, nhìn kỹ, quấn quanh Phượng Liên xuất hiện những mặt người quỷ dị, biểu tình thống khổ dữ tợn, tựa hồ muốn trốn thoát khỏi trói buộc của Long Hồn Đao.
Vạn Tứ vừa chuyển chuôi đao, né tránh kìm hãm của Địch Hạo, xoay người công kích về phía Tần Chí.
Song quyền khó địch bốn tay, huống chi Tần Chí phải đối mặt với Long Hồn Đao, tuy rằng vẫn chưa phải thành phẩm, nhưng đao này lại âm khí mười phần, quỷ dị phi thường, trong chốc lát, trên người Tần Chí xuất hiện rất nhiều vết thương, may mà cũng không phải vết thương trí mạng, nhưng nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ không ổn.
Địch Hạo ôm ngực, hiện tại còn ẩn ẩn đau, nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép cậu thả lỏng, nhìn Tần Chí cùng Vạn Tứ tranh đấu, mỗi khi Vạn Tứ muốn giết cậu, Tần Chí đều tiến lên ngăn cản, nhưng nếu tiếp tục như vậy, Tần Chí sẽ không trụ được bao lâu.
Địch Hạo ánh mắt sắc bén, nâng Phượng Liên trong tay, một tay khác hội tụ linh khí trên ngón trỏ, nắm chặt Phượng Liên trong lòng bàn tay, tức khắc máu tươi trào ra, Địch Hạo nắm chặt Phượng Liên, máu tươi chảy dọc thân Phượng Liên, trong nháy mắt, Phượng Liên tỏa ra hàng vạn ánh sáng nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.