Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 371: Ngoi Lên Đáy




Phá Bá hùng hổ thoát ra đi tìm một số y phục cũ nát, hắn khi trước phát hiện ra có rất nhiều loại y phục thuộc hạng bảo vật của Thần giới, theo Phá Bá suy diễn rất có thể đám ác linh này bọn chúng cũng khá khôn, biết sẽ rơi vào hiểm cảnh bọn chúng còn biết kiếm bảo vật hộ thân mong rằng sẽ giảm đi được chút nguy hiểm nào đó càng đỡ, xác chết không có nhận thức mà khôn hơn ứa thằng ở Thần giới, có làm người ta run sợ không cơ chứ.
~ hình như cũng được, chỉ là hơi mong manh, đừng để đứa vào đụng chạm vào là được, không có đổ nát hết.
Phá Chấp thoát ra bên ngoài truy tung thứ y phục bền bỉ cùng Phá Bá, lấy được y phục ngon liền xé ra thành nhiều mảnh dây để cột, dựng lên một hình nhân thoát thân khỏi cái hồ này, kinh hãi đủ kiểu.
~ Cái này… Ừm…. Cái đó là khớp đệm, đưa đây, bên này đang thiếu.
Hai thanh niên vừa chơi đồ xong chuyển qua chơi lắp ráp, do đã được học về cấu tạo xương cốt, đa dạng đủ thể loại, Phá Bá cân mọi kèo, được cái game dễ hơn một xíu, nhiều bộ thi cốt vẫn còn nguyên hình dạng, chỉ bị mất đôi chỗ khớp nối, bọn họ bỏ công đi tìm một số linh kiện gắn lại là xong.
~ Êm chưa…. Quá ư là hoàn mỹ, được rồi, kiếm y phục cho nó, nhìn vầy hơi ngứa mắt.
Sau một hồi cột các khớp nối lại, nhìn bộ thi cốt rất giống một cự nhân hình người khổng lồ, chỉ là mấy cái dây vải nó hơi lõa lồ một xíu, cần phải đu đưa thiết kế chút vải phủ lên, không có cứ thế mà chơi liều, lên bờ bị chém ngay, cái bọn ác linh nó sùng kính cái hồ và xương cốt bên dưới này y như thờ bố mẹ ông bà nó, đụng chạm làm tổn hại đến một cái móng của cái xác nào đó thôi, chậc chậc… Chưa biết thằng nào sống mà đi qua được địa phận này đâu.
~ Phá Bá Huynh, huynh có cảm thấy mực nước giảm đi vài ly không?
Phá Chấp nhạy cảm phát hiện, hắn cứ dưng dưng là thế, bởi áp lực bên dưới này quá khủng khiếp, giảm đi một chút cũng làm bọn họ nhẹ nhàng đi một xíu, cảm giác của võ giả không thể lẫn vào đâu được.
~ Hình như thế, hoặc là chúng ta ở dưới này quá lâu cơ thể đang dần thích nghi với áp lực, cảm giác nhẹ đi có thể là thế. Cũng rất có thể cơ thể chúng ta đang không thể chịu đựng được nữa, thần hồn đang xảy ra ảo giác.
Phá Bá hắn suy diễn phán đoán là thế, hiện tại bọn họ có nguy cơ sinh ảo giác, cả hai nhìn nhau gật đầu đồng thời, chuyện bức thiết bây giờ là lập tức rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy cá không thèm ở này, dù là có lợi hay hại họ không thèm nữa, bảo vật sâu bên trong còn tuyệt hơn nhiều.
Vì bảo vật hi sinh cái mạng nhỏ của bọn họ cũng được, đời mà, thà một lần làm cho cao thủ linh giới hết hồn một cái còn lủi thủi ngàn năm, làm gì thì làm, cứ làm một hít hoành tráng rồi tính sau.
Hít….
~ Xông lên….
Hít một hơi thật sâu, hai thanh niên nhảy vào trong lồng ngực khô cốt, vì là Phá Chấp tu Thi khí, hắn tản toàn bộ thi khí của hắn phủ khắp thân thể thi cốt, Phá Bá truyền năng lượng vào cơ thể Phá Chấp, Phá Chấp như một động cơ điều khiển toàn bộ hoạt động Thi Cốt, Phá Bá là bình dầu tiếp năng lượng cho động cơ.
Ù…. ù…
Thi cốt bắt đầu khởi động trong sự căng thẳng của cả hai, bởi nếu có một sơ sót nhỏ sẽ đi tong công sức.
Thi cốt thân cao hai mét rưỡi, từ từ khởi động nhẹ nhàng linh hoạt, Phá Chấp vận chuyển lực lượng, cơ chân hơi co, bên ngoài thi cốt cũng nhẹ nhàng nhấc chân di chuyển, chỉ là vẫn chưa được trơn tru lắm, chắc do dưới hồ đặc sệt khó di chuyển.
~ Haha… ngon ngay….
Cả hai điều khiển thành công thi cốt, kiểm tra một chút toàn thân thi cốt, cả hai nhẹ lòng thở phào, vải dây cột các khớp xương không những sài ngon nó còn bền nữa là.
Ầm… Ầm..
Trong lúc cả hai đang vui, một chấn động dưới chân thi cốt khiến cả người nó rung lắc dữ dội, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề cả hai hét thảm, một vùng rộng lớn sụp đổ, tạo thành một cái hố bự chà bá.
Ù… ù. …
Thi cốt của cả hai bị đổ lăn như trượt ván, cứ một đoạn để lại một khúc xương, khi cả hai lăn xuống dưới hũng đã không còn cái gì liên kết với cái gì, công sức đổ sông đổ bể,cả hai ngơ ngẩn chưa hình dung được vấn đề, chuyện gì vừa xảy ra thế?
~ Xyz.z. &#&#....
Phá Bá nôn ra một tràng tục ngữ khó hiểu, cộng thêm biểu cảm giận giữ, chắc là đang nguyền rủa cái gì kinh lắm.
~ Xuỵt….
Ngăn cản Phá Bá, Phá Chấp lôi Phá Bá đi thật nhanh, hắn thấy mờ mờ cả chục ngàn ác linh đang di chuyển đến, có con đang hơi choáng vì rơi xuống vũng sụp đổ, hơn hết bọn họ rơi xuống ngay trên đầu một con cự hùng ác linh, không chạy mau khéo để mạng lại chỗ này là có
~ Phù….
Thở phào nhẹ nhõm khi thoát ra khỏi đám ác linh, hai thanh niên ấm ức nhìn xuống hố sâu sụp đổ, con mẹ nó khốn khổ khốn nạn vì cái hố.
~ Ô… Các ngươi vẫn chưa đi à?
Một âm thanh vang ngay bên cạnh bọn họ, cả hai dựng hết lông mao lên, âm thanh này quen lắm này, họ chậm chạp quay qua bên trái, một thanh niên như cô hồn xuất hiện cạnh họ lúc nào không hay.
~ Haiz… Tiểu huynh đệ, chúng ta có duyên gặp nhau đó là cái duyên lớn, ngươi đã là người của thế giới bên kia thì an phận thủ thường ở đó đi, về đây làm cái gì?
Phá Bá tê tê hít khí lạnh vỗ vai Thiên Long đuổi như đuổi tà, cái nơi qủy dị này không gì là không thể, biết đâu linh dịch này dược lực khủng khiếp, tạo ra một năng lượng giam giữ linh hồn người chết không thể thoát ra, nghi lắm.
~ Nói gì xui xẻo thế, ta đi tham khảo bên dưới đáy hồ mấy ngàn mét vài hôm nay, tự dưng động phủ ta tạo bị sập, nên mới ngoi lên đây chơi thôi.
Thiên Long nhún vai thở dài một hơi, nhưng mà không sao, hắn đã kịp lấy được mắt linh dịch Kim Ngân Thối Hồn Tuyền, còn Thạch Nhũ thì không lấy được viên nào, tại không lỡ lòng nào.
Bởi nếu lấy đi thì hơi nhẫn tâm cùng tham lam, bỏ qua việc sẽ gây động tĩnh lớn, quan trọng là lấy cái gì thì không thể lấy hết, như vậy tuyệt đường sống người ta quá, lấy hết Thạch Nhũ thì cái hồ này khó lòng trụ nổi trăm năm, còn để lại thạch nhũ có thể trụ được cả hơn ngàn năm, nhất định là thế, lấy mắt suối được rồi, tham quá dễ ăn đòn.
~ Là thế à…
Phá Bá kiểm tra một vòng Thiên Long, khí tức sinh mệnh dồi dào tức vẫn còn sống nhăn răng, vậy là tốt rồi.
~ Hả…. Cái gì cơ? Ngươi nói ngươi tạo động phủ dưới này?
Đột nhiên Phá Bá gầm mặt xuống đất trợn mắt nhìn Thiên Long, sát khí đầy mình không kém ác linh.
~ Ừm đúng thế a… Trên này chấn động mạnh quá làm động phủ sập rồi.
Thiên Long thoải mái nhận tội, rất tỉnh và đẹp trai, cứ như đây chỉ là việc nhỏ mọi người không cần cảm ơn, ơn nặng khó gánh, ngại lắm.
Ken két….
Hai thanh niên họ Phá nghiến răng ken két, cả hai nhìn về sau có mấy đoạn xương vẫn còn cột vải bên dưới, sau đó lại nhìn Thiên Long như muốn bóp sống….
~ A….
~ Sao ngươi không chết luôn dưới đó đi a…
Ầm ầm….
Bịch bịch….
Hai tên lao vào đấm Thiên Long túi bụi xương cốt, đánh cho nhừ tử chừa cái gây sự sinh chuyện gợi đòn, Thiên Long bị hạn chế di chuyển dưới linh dịch đặc sệt như thủy ngân không làm ăn gì được, còn hai tên họ Phá có bảo vật trợ uy, dễ dàng hoạt động, cuối cùng người thảm sẽ là ai cũng biết, Thiên Long bị cản trở tới mức không thể ra quyền đánh lại được cái nào, khổ thân
Phá Bá hùng hổ thoát ra đi tìm một số y phục cũ nát, hắn khi trước phát hiện ra có rất nhiều loại y phục thuộc hạng bảo vật của Thần giới, theo Phá Bá suy diễn rất có thể đám ác linh này bọn chúng cũng khá khôn, biết sẽ rơi vào hiểm cảnh bọn chúng còn biết kiếm bảo vật hộ thân mong rằng sẽ giảm đi được chút nguy hiểm nào đó càng đỡ, xác chết không có nhận thức mà khôn hơn ứa thằng ở Thần giới, có làm người ta run sợ không cơ chứ.
~ hình như cũng được, chỉ là hơi mong manh, đừng để đứa vào đụng chạm vào là được, không có đổ nát hết.
Phá Chấp thoát ra bên ngoài truy tung thứ y phục bền bỉ cùng Phá Bá, lấy được y phục ngon liền xé ra thành nhiều mảnh dây để cột, dựng lên một hình nhân thoát thân khỏi cái hồ này, kinh hãi đủ kiểu.
~ Cái này… Ừm…. Cái đó là khớp đệm, đưa đây, bên này đang thiếu.
Hai thanh niên vừa chơi đồ xong chuyển qua chơi lắp ráp, do đã được học về cấu tạo xương cốt, đa dạng đủ thể loại, Phá Bá cân mọi kèo, được cái game dễ hơn một xíu, nhiều bộ thi cốt vẫn còn nguyên hình dạng, chỉ bị mất đôi chỗ khớp nối, bọn họ bỏ công đi tìm một số linh kiện gắn lại là xong.
~ Êm chưa…. Quá ư là hoàn mỹ, được rồi, kiếm y phục cho nó, nhìn vầy hơi ngứa mắt.
Sau một hồi cột các khớp nối lại, nhìn bộ thi cốt rất giống một cự nhân hình người khổng lồ, chỉ là mấy cái dây vải nó hơi lõa lồ một xíu, cần phải đu đưa thiết kế chút vải phủ lên, không có cứ thế mà chơi liều, lên bờ bị chém ngay, cái bọn ác linh nó sùng kính cái hồ và xương cốt bên dưới này y như thờ bố mẹ ông bà nó, đụng chạm làm tổn hại đến một cái móng của cái xác nào đó thôi, chậc chậc… Chưa biết thằng nào sống mà đi qua được địa phận này đâu.
~ Phá Bá Huynh, huynh có cảm thấy mực nước giảm đi vài ly không?
Phá Chấp nhạy cảm phát hiện, hắn cứ dưng dưng là thế, bởi áp lực bên dưới này quá khủng khiếp, giảm đi một chút cũng làm bọn họ nhẹ nhàng đi một xíu, cảm giác của võ giả không thể lẫn vào đâu được.
~ Hình như thế, hoặc là chúng ta ở dưới này quá lâu cơ thể đang dần thích nghi với áp lực, cảm giác nhẹ đi có thể là thế. Cũng rất có thể cơ thể chúng ta đang không thể chịu đựng được nữa, thần hồn đang xảy ra ảo giác.
Phá Bá hắn suy diễn phán đoán là thế, hiện tại bọn họ có nguy cơ sinh ảo giác, cả hai nhìn nhau gật đầu đồng thời, chuyện bức thiết bây giờ là lập tức rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy cá không thèm ở này, dù là có lợi hay hại họ không thèm nữa, bảo vật sâu bên trong còn tuyệt hơn nhiều.
Vì bảo vật hi sinh cái mạng nhỏ của bọn họ cũng được, đời mà, thà một lần làm cho cao thủ linh giới hết hồn một cái còn lủi thủi ngàn năm, làm gì thì làm, cứ làm một hít hoành tráng rồi tính sau.
Hít….
~ Xông lên….
Hít một hơi thật sâu, hai thanh niên nhảy vào trong lồng ngực khô cốt, vì là Phá Chấp tu Thi khí, hắn tản toàn bộ thi khí của hắn phủ khắp thân thể thi cốt, Phá Bá truyền năng lượng vào cơ thể Phá Chấp, Phá Chấp như một động cơ điều khiển toàn bộ hoạt động Thi Cốt, Phá Bá là bình dầu tiếp năng lượng cho động cơ.
Ù…. ù…
Thi cốt bắt đầu khởi động trong sự căng thẳng của cả hai, bởi nếu có một sơ sót nhỏ sẽ đi tong công sức.
Thi cốt thân cao hai mét rưỡi, từ từ khởi động nhẹ nhàng linh hoạt, Phá Chấp vận chuyển lực lượng, cơ chân hơi co, bên ngoài thi cốt cũng nhẹ nhàng nhấc chân di chuyển, chỉ là vẫn chưa được trơn tru lắm, chắc do dưới hồ đặc sệt khó di chuyển.
~ Haha… ngon ngay….
Cả hai điều khiển thành công thi cốt, kiểm tra một chút toàn thân thi cốt, cả hai nhẹ lòng thở phào, vải dây cột các khớp xương không những sài ngon nó còn bền nữa là. 
Ầm… Ầm.. 
Trong lúc cả hai đang vui, một chấn động dưới chân thi cốt khiến cả người nó rung lắc dữ dội, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề cả hai hét thảm, một vùng rộng lớn sụp đổ, tạo thành một cái hố bự chà bá.
Ù… ù. …
Thi cốt của cả hai bị đổ lăn như trượt ván, cứ một đoạn để lại một khúc xương, khi cả hai lăn xuống dưới hũng đã không còn cái gì liên kết với cái gì, công sức đổ sông đổ bể,cả hai ngơ ngẩn chưa hình dung được vấn đề, chuyện gì vừa xảy ra thế?
~ Xyz.z. &#&#....
Phá Bá nôn ra một tràng tục ngữ khó hiểu, cộng thêm biểu cảm giận giữ, chắc là đang nguyền rủa cái gì kinh lắm.
~ Xuỵt….
Ngăn cản Phá Bá, Phá Chấp lôi Phá Bá đi thật nhanh, hắn thấy mờ mờ cả chục ngàn ác linh đang di chuyển đến, có con đang hơi choáng vì rơi xuống vũng sụp đổ, hơn hết bọn họ rơi xuống ngay trên đầu một con cự hùng ác linh, không chạy mau khéo để mạng lại chỗ này là có  
~ Phù….
Thở phào nhẹ nhõm khi thoát ra khỏi đám ác linh, hai thanh niên ấm ức nhìn xuống hố sâu sụp đổ, con mẹ nó khốn khổ khốn nạn vì cái hố.
~ Ô… Các ngươi vẫn chưa đi à?
Một âm thanh vang ngay bên cạnh bọn họ, cả hai dựng hết lông mao lên, âm thanh này quen lắm này, họ chậm chạp quay qua bên trái, một thanh niên như cô hồn xuất hiện cạnh họ lúc nào không hay.
~ Haiz… Tiểu huynh đệ, chúng ta có duyên gặp nhau đó là cái duyên lớn, ngươi đã là người của thế giới bên kia thì an phận thủ thường ở đó đi, về đây làm cái gì?
Phá Bá tê tê hít khí lạnh vỗ vai Thiên Long đuổi như đuổi tà, cái nơi qủy dị này không gì là không thể, biết đâu linh dịch này dược lực khủng khiếp, tạo ra một năng lượng giam giữ linh hồn người chết không thể thoát ra, nghi lắm.
~ Nói gì xui xẻo thế, ta đi tham khảo bên dưới đáy hồ mấy ngàn mét vài hôm nay, tự dưng động phủ ta tạo bị sập, nên mới ngoi lên đây chơi thôi.
Thiên Long nhún vai thở dài một hơi, nhưng mà không sao, hắn đã kịp lấy được mắt linh dịch Kim Ngân Thối Hồn Tuyền, còn Thạch Nhũ thì không lấy được viên nào, tại không lỡ lòng nào.
Bởi nếu lấy đi thì hơi nhẫn tâm cùng tham lam, bỏ qua việc sẽ gây động tĩnh lớn, quan trọng là lấy cái gì thì không thể lấy hết, như vậy tuyệt đường sống người ta quá, lấy hết Thạch Nhũ thì cái hồ này khó lòng trụ nổi trăm năm, còn để lại thạch nhũ có thể trụ được cả hơn ngàn năm, nhất định là thế, lấy mắt suối được rồi, tham quá dễ ăn đòn.
~ Là thế à…
Phá Bá kiểm tra một vòng Thiên Long, khí tức sinh mệnh dồi dào tức vẫn còn sống nhăn răng, vậy là tốt rồi.
~ Hả…. Cái gì cơ? Ngươi nói ngươi tạo động phủ dưới này?
Đột nhiên Phá Bá gầm mặt xuống đất trợn mắt nhìn Thiên Long, sát khí đầy mình không kém ác linh.
~ Ừm đúng thế a… Trên này chấn động mạnh quá làm động phủ sập rồi.
Thiên Long thoải mái nhận tội, rất tỉnh và đẹp trai, cứ như đây chỉ là việc nhỏ mọi người không cần cảm ơn, ơn nặng khó gánh, ngại lắm.
Ken két….
Hai thanh niên họ Phá nghiến răng ken két, cả hai nhìn về sau có mấy đoạn xương vẫn còn cột vải bên dưới, sau đó lại nhìn Thiên Long như muốn bóp sống….
~ A….
~ Sao ngươi không chết luôn dưới đó đi a…
Ầm ầm….
Bịch bịch….
Hai tên lao vào đấm Thiên Long túi bụi xương cốt, đánh cho nhừ tử chừa cái gây sự sinh chuyện gợi đòn, Thiên Long bị hạn chế di chuyển dưới linh dịch đặc sệt như thủy ngân không làm ăn gì được, còn hai tên họ Phá có bảo vật trợ uy, dễ dàng hoạt động, cuối cùng người thảm sẽ là ai cũng biết, Thiên Long bị cản trở tới mức không thể ra quyền đánh lại được cái nào, khổ thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.