Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 319: Gặp nạn




~ Ta xem Thước Thước cũng siêu lòng với ngươi rồi, cũng tại ngươi cưng chiều con bé quá, khiến nó chỉ biết đến ngươi mà đem tình cảm gửi gắn lúc nào không hay.
Lão bà ngồi trên giường thở dài nặng nề, hai đứa cháu yêu lại động lòng trước một nam nhân, đã thế tên hỗn đản này lại vô cùng không có gia giáo, cái gì cũng tự quyết, ngay cả phòng của lão thái bà chủ quản một cung cũng bậy cửa đi vào, chịu thua.
~ Không phải đâu, Thước Thước con bé ngoan nên vậy thôi, cả hai ta là huynh muội hàng thật giá thật!
Thiên Long phủ quyết ngay, mặc người nói đông nói tây nhưng Thiên Long quyết không tin, cả dòng cả họ nhà bốn đại lão bà tự dưng lòi ra được cô muội muội khả ái, tự nhiên các ngươi nói muội muội thích ta, bị úng nước chăng?
~ Haiz… Thước Thước đã không biết thì chớ, đến ngay cả kẻ giăng lưới tình như ngươi cũng không biết, ta biết nói sao đây.
~ không biết nói sao thì đừng nói, toàn vớ vẩn.
~ Ngươi… Ngươi….
Lão thái bà muốn vặn gãy cổ Thiên Long, kiểu gì cũng cãi được, mà toàn cãi cùn xong quay ra chửi người khác, người đâu mà khó dạy bảo.
~ Ta trước xin đa tạ lão thái bà chăm sóc hai tiểu nha đầu, sau này ta có việc đột xuất không thể đến chăm nom ngày lâm bồn cùng ngày chăm con, tất cả đều nhờ cả vào lão bà bà.
Thiên Long không thể quyết định được, hắn cứ đinh linh là sẽ một lần nữa mình sẽ bỏ rơi Hư Huyễn một mình chăm con như Tinh Linh Nữ Hoàng, không thể quyết định được số mệnh làm Thiên Long phát điên.
~ Biết.
~ Vậy ta xin cáo từ…
Thiên Long ra ngoài bỏ đi, nhờ vả đã xong, việc tiếp theo là chuẩn bị hành trang, tiếp theo Thiên Long về viện của mình, ở đó tất cả huynh đệ đang ngủ say, Thiên Long xóa ấn ký trên giới chỉ bọn họ, kiểm tra một lúc rồi nhét đan dược cùng vô số tiền bạc vào giới chỉ cho bọn họ, lão đại có tâm nhất hệ mặt trời, chưa bao giờ làm mất lòng một huynh đệ nào, ai cũng phải nể sát đất. Trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy và sau này sẽ vậy, không để ai bị lùi phía sau.
Thiên Long sắp xếp tất cả cũng đều vì mọi người, theo ý của Thiên Long, hắn sẽ rồi đi trước, mọi người cải trang đệ tử Thanh Niên Cung ra ngoài thí luyện, đi cùng nhóm học viên của cung, còn Thiên Long thì khó có thể cả trang, khí tức của hắn đặc biệt khó lòng che dấu, phiền muộn là điều dễ hiểu.
Thiên Long quay về phòng Thước Thước, nay cô bé chơi mệt về viện của nàng ngủ say, trời đất đã hòa làm một cả, đối với cô bé chỉ cần nhắm mắt địch ta thiên địa đều là một.
~ Con bé này…
Thiên Long đi lại cởi giày và tất ra, bế cô bé nằm đàng hoàng lại, chăn đắp tới cổ, biểu muội muội không cưng nữa thì đúng hơn không bằng cầm thú.
Lại về phòng Hư Huyễn, xoa xoa bụng nõn nà của nàng Thiên Long cười chế nhiễu bản thân, lần này đi hắn cảm thấy khó lòng quay lại được Thanh Niên Cung nữa, cảm giác một điều gì đó đang ập đến, khó chịu bàng hoàng xen lẫn.
~ ngủ ngon đến mức ngưỡng mộ!
Nhìn tiểu lão bà ngủ ngon làm Thiên Long ấm lòng, sáng đi chọc giận các vị trưởng bối, trưa đến đi phá làng phá xóm, chiều đến lôi tiểu muội muội ra chọc, tối ngủ ngoan ngoãn khiến người khác phát ganh tị.
~ Đến giờ đi rồi…
Trời còn chưa hửng sáng, Thiên Long nhảy lên không trung, Ma kiếm lao ra bành trướng đủ để Thiên Long ngồi bên trên và phóng mất, đằng kiếm giá vân bay đi, trên đời có một sinh mệnh nhỏ bé được ôn dưỡng bởi huyết thống của một Hắc Long, hài tử này sinh ra sẽ là một tiểu thiên tài nhỏ tuổi, căn cơ vững chắc thiên kiêu của cả một vị diện.

Thiên Long đi ra bên ngoài phạm vi của Thanh Niên Cung cũng đã mất nửa ngày, mặt trời đã lên cao khó lòng với tới.
~ A Di Đà Phật… Thí chủ dừng bước!
Đột nhiên Thiên Long bị chặn đường ở một hẻm núi, phía sau lưng chập chờn khó quay lại, hai bên vách núi tựa thiên sơn vô lực thoát ra, nơi đây là một hiểm địa.
Lão hòa thượng đức cao vọng trọng đứng trước mặt Thiên Long, khí thế của lão tỏa ra đã khiến Thiên Long cảm giác Ma khí trong cơ thể bị áp chế một cách trắng trợn, Thiên Long biết bản thân hắn hiện tại đã rơi vào thế yếu.
~ Ta không phạm vào lão, cũng chưa từng giết người của phật giáo, lão hòa thượng ngươi nên tránh qua một bên.
Thiên Long đưa kiếm lên vai cười tiêu sái, ngươi không tránh ta liền giết ngươi.
~ A Di Đà Phật… Thí chủ đã phạm quá nhiều giới luật Phật Tổ, không thể dung thứ.
Lão hòa thượng lắc đầu cười trừ, khuôn mặt lão cao tăng này rất trẻ, chỉ như một thiếu niên 25 tuổi thôi, nhưng không ai bị vẻ bề ngoài mà phán đoán tuổi tác, thực lực đạt từ Động Hư đã có thể lưu trữ lại dung nhan, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão hòa thượng này rất điển trai, vóc dáng vừa phải nhìn có chút yếu ớt của một thư sinh, chân không đi giày cả người toát ra khí thế cuồng bạo.
Nếu như kẻ phàm phu tục tử nhìn thấy lão tăng này nhất định sẽ quỳ rạp vái lạy bể đầu, tại vì khí tràng của hắn tỏa ra không khác một vị phật sống đầu thai, là thiếu niên Phật Tổ giá lâm hàng Ma.
~ Nhưng nếu ngươi bắt ta, Nhân giới sẽ mất đi cơ hội vươn lên chiến đấu với Thiên Ngoại Quái vật!
Thiên Long khoanh tay dựa vào tường đá, ta đây luyện Ma khí thì sao? Thì đều bị bắt cả ư? Nhưng ta là Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ, có vốn để tranh phong với hai giới còn lại.
~ Không thể, thí chủ nghiệp đã quá nặng, đã người ma một thể, mà thiên đạo cực độ ganh ghét kẻ nhập ma, làm ô nhiễm giới giang hồ tu sĩ, cần phải trừ khử, thí chủ yên tâm, ta sẽ đem tinh huyết của ngươi tặng cho Đấu Chiến Thần Long Chiến Tướng cuối cùng.
Tên hòa thượng này ý muốn nói, Thiên Long đã nghịch lại ý trời không vừa lòng với thiên đạo, sớm muộn cũng chết cả thôi, nếu không thể để Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ của hai giới khác ấn nuốt tinh huyết, trăn trối còn đó, hắn sẽ giúp Thiên Long đưa tinh huyết long tộc cho kẻ chiến thắng cuối cùng, cũng coi như giúp Thiên Long một đại ân tình.
Theo ý của tên hòa thượng nói có tức không? Thiên Long muốn đi viết hai tên kia để cắm nuốt huyết khó của họ, thế nào lại quay ra Thiên Long muốn dâng hiến máu huyết của bản thân cho hai tên kia, đám lão tăng này đọc kinh hoài hình như não bị úng hết rồi.
~ Việc nhẹ lương cao nhường kẻ khác, nặng nhọc vất vả đổ lên đầu ta, làm gì có lý đó? Lão cũng vậy mà đám Kỵ Sĩ kia cũng vậy, nếu giết được ta sẽ giết hết.
Thiên Long cười khinh bỉ một bên mép nhìn lão hòa thượng, ta đây mắc gì phải dâng tính mạng ta cho kẻ khác, thế gian này có chuyện ngược như vậy từ bao giờ?
~ A… Di… Đà… Phật… Thí chủ tâm cung đã quá tàn nhẫn, Phật Tổ không thể dung thứ, độ đã khó chống cự lại càng khó.
Hòa thường lôi trong cơ thể ra một quyển kinh thư rõ dày, từ ba góc tỏa ra kim kang chói mắt, lão hạ tọa ngồi thiền không khác Quan m Bồ Tát ngồi bảo tọa hoa sen liên đầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.