Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 236: Hù Dọa




Chuyện là như vầy, ba phái thế lực mạnh mẽ, lần này tổ chức đại hội, tốn một khoản không hề nhỏ, ảnh hưởng đến căn cơ nội tình thế lực không ít, nhưng được cái phí thu từ khách mời quả thực là con số cách xù không nói tới làm gì, thế nhưng ở đây có một điều quan trọng, là sau trận chiến ngày hôm nay, tam đại thế lực buộc phải tuyển được một hạt giống, nếu hạt giống đó có thể đi vào vòng cuối, thế lực đó sẽ có cơ hội được hưởng phúc lợi không nhỏ mà phải là cực hậu hĩnh.
Càng tuyển sớm thì càng nâng cao giá trị phúc lợi, ví dụ Biệt Liên Viện chọn Thiên Long sau khi thắng ở vòng sau, như vậy chưa chắc đã đến lượt Biệt Liên Viện tới lượt chọn Thiên Long. Mà các thế lực khác sẽ chọn, mà nếu chọn bây giờ, sau này Thiên Long mà đi được tới vòng cuối cùng, sử sách sẽ ghi về một giai thoại, một vị đấng anh minh sáng xuất, đã chọn ra một thiên tài ngay từ lúc hắn chưa bộc lộ thực lực, đây là thiên cơ dự trù cỡ nào, danh tiếng vang dội cổ kim.
~ Biệt Liên Viện là cái gì?
Thiên Long nhíu mày hỏi lại, chưa nghe luôn, thề!
~ à, là Viện có thể che trở cậu trong phạm vi có thể!
Đại trưởng lão Biệt Liên Viện gật gù trả lời, làm Thiên Long mặt mày tối sầm, ý là không muốn nói chứ gì?
Quét mắt bốn phía, thấy không còn một thế lực nào có tiếng cử người đến chọn mình, Thiên Long chỉ biết thở dài một hơi, xem ra chỉ có mỗi cái Biệt Liên Viện này chọn mình, một cái viện nhỏ nhoi không đáng nói.
~ thôi được, ta sẽ gia nhập Viện các người!
Nghe Thiên Long nói trong nặng nề, làm đại trưởng lão Biệt Liên Viện nghiến răng đỏ cả mắt, ngươi tưởng chúng ta thèm tuyển ngươi quá cơ đấy, nói cứ như kiểu ta vào Viện các người, các người phải cung kính ta như Viện chủ, quên đi.
~ được… đây là huy hiệu!
Đưa huy hiệu Biệt Liên Viện cho Thiên Long, Đại trưởng lão như hòa tan trong gió mập mờ biến mất, Thiên Long vuốt mồ hôi lạnh, không phải là hắn ta đồng ý bừa đâu, mà là Đại trưởng lão Biệt Liên Viện này làm hắn cảm giác như con kiến đối chất với con voi, khí tràng vô hình làm Thiên Long khó thở đến muốn bất tỉnh, thực lực cao thâm không thể chấp nhận nổi.
Cầm huy hiệu có một viên lục bảo xanh lam gắn vào ngực trái, ừm nhìn đẹp phết, Thiên Long bỏ về nơi ở của mình.
Thấy Thiên Long có huy hiệu trên ngực, mọi người đám Lang Khắc Hàn hay Tuyết Hàn Mặc chỉ biết ghen tị, ghen tị cái thế lực nào đó có thể mời được Thiên Long vào, hơn ai hết họ biết Thiên Long mạnh cỡ nào, cái thế lực mời Thiên Long vào nhất định sẽ kinh hãi cho tới phút giây cuối cùng.
Thi đấu xong các thế lực đi chọn hạt giống, đây là một văn hóa tốt đẹp của đại hội, vì thế võ giả sẽ đỏ mắt chiến đấu thể hiện bản thân, nếu có thể lọt vào mắt xanh của thế lực nào đó, nhất định đó là một bước lên mây.
Chỉ có mỗi Tuyết Hàn Mặc ánh mắt nhíu lại, đồng tử co lại nhìn vào viên ngọc trên ngực Thiên Long, cảm giác thứ này vô cùng cao ngạo sang trọng, cảm giác rất khiếp sợ, nhưng mãi không thể nhận ra đó là thế lực nào.
~ Thiên Long, đó là thế lực nào?
~ à Biệt Liên Viện thế lực nhỏ thôi!
~ Biệt… Biệt...
Nghe Thiên Long nói làm Tuyết Hàn Mặc trợn hết mắt lên, mồm lắp bắp không biết nói sao, cuối cùng Tuyết Hàn Mặc hắn trợn mắt lên trời ngả đổ ra sau bất tỉnh, hình như cú sốc tinh thần làm cậu ta không chịu nổi áp bức.
~ hả?
Thiên Long nhìn Tuyết Hàn Mặc đổ cái rầm mà ngơ ngẩn cả mọi người nữa, vội khiêng Tuyết Hàn Mặc vào trong nghỉ ngơi.
~ thời gian nghỉ ngơi đã hết, bắt đầu trận sau, mời năm mươi thí sinh của mời chiến đài bước lên bốc thẻ.
Trong tài cao giọng hống lớn, vòng hai đã tới không thể khinh xuất vọng động.
~ ồ…
Thiên Long rút được thẻ số 1, xem ra kẻ địch của cậu ta là số 2.
~ haha….
Phi Vũ cầm thẻ số 2 cười gằn lên, ánh mắt thiếu chút bắn ra hai tia điện lao thẳng hướng Thiên Long, chạy đông chạy tây, vẫn chết thôi.
Ngân Tam Nguyệt chọn được thẻ số 5, theo luật hắn được miễn không phải thi đấu trực tiếp được lọt vào vòng sau.
Tạ Hiện Dao và Hồ Hải Kiếm đấu với nhau.
~ bắt đầu.
Trọng tài hô lớn, Thiên Long và Phi Vũ đối diện nhau không ai động thủ trước.
~ Hắc Long! Coi như ngươi tới số rồi, mau chạy lại đây liếm giày cho ta, biết đâu ta rủ lòng thương tha cho ngươi một mạng chó!
~ hử?
Nghe Phi Vũ sỉ nhục, Thiên Long khó hiểu nhìn hắn, ta còn chưa đụng đến ngươi đâu a, ăn nói có vẻ hơi hỗn rồi, Thiên Long nào biết, dưới áp lực từ môn phái, thù hận khó có thể tha thứ, cùng với Lãnh Vũ Phượng là tiểu mỹ nữ của Phi Vũ, phía nào Thiên Long cũng đắc tội với hắn hết.
Cửu Linh Khí cô đọng, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm chiến đài, một lớp hàn khí bốc hơi từ đất bay lên nhốt Thiên Long và Phi Vũ vào bên trong, bên ngoài không ai có thể thấy gì.
Phi Vũ hắn là luyện công pháp âm độc, chuyên hút âm khí từ nữ tử, vì thế nữ nhân của hắn nhiều tới mức trên hàng trăm đầu ngón tay, lấy âm thải bổ, âm khí càng mạnh thực lực hắn càng cao thâm.
Hàn khí ngưng đọng không thể thấy gì, Thiên Long cảm nhận không gian, đột nhiên một trưởng phá hàn băng lao đến, Thiên Long cảm giác nguy hiểm nên né tránh, vặn thân hình như một thanh cung.
~ xoẹt…
Né cũng chết, nhận luôn một đường trảo quệt qua hông, làm huyết khí nhỏ giọt chảy ra.
~ Rầm…
Một đầu sa long đột nhiên húc từ sau lưng Thiên Long, Thiên Long cong mình vả chưởng về sau, hai bên bạo liệt không gian chấn động, đầu sa long hóa phấn vụn hòa tan trong không khí.
~ tưởng vậy là xong ư? Tiếp!
Đột nhiên một cảm giác nguy hiểm ập tới, trong lúc không phòng bị, không gian xung qanh Thiên Long đã ngưng thực hóa hàn băng dày cộm, làm giảm hẳn tốc độ di chuyển của Thiên Long về con số 0 tròn trĩnh.
~ phành…
Chưởng phong gào thét, chính giữa trái tim Thiên Long có năm ngón trảo đã găm vào, trong trận hình ngàn cân đối thủ di chuyển bên trong hàn vụ không gian một cách nhẹ nhàng, trảo pháp toát ra khí tức lạnh lẽo, dưới sự điều động của Cửu Linh Khí, trảo trái Phi Vũ lại một phát lao thẳng vào ngực phải Thiên Long.
~ chết đi!
Thiên Long tức giận nạt mạnh, sát chiêu của Phi Vũ quá sức tưởng tượng, từng đầu ngón tay liên tục hình thành mũi kiếm, kiếm ảnh cái nào cũng muốn phá Ma khí lao vào trong cơ thể Thiên Long tàn phá chém tận giết tuyệt.
~ rầm…
Thiên Long ngửa đầu về sau, sau đó bật một phát mạnh đến choáng váng đập rầm vào đầu Phi Vũ, hai trảo Thiên Long bị khóa không thể làm vì hơn.
Phành phành phành…
Cả hai bật ra, Thiên Long quyền phong dội thẳng, phá hết Hàn vân không lao vào Phi Vũ, quang mang Ma khí hình thành bảo giáp cùng chữa thương nơi ngực Thiên Long một cách cuồng nhiệt.
Nếu muốn chơi cận chiến, Thiên Long không ngán, muốn lên chứ gì? Ok tiếp luôn, hàn vụ che kín, bên ngoài không thấy bên trong ra sao, bên trong cũng chả biết bên ngoài ra sao, đúng là một chiến trường đẹp.
~ Rầm…
Một quyền đấm nát đầu một con sa long băng hệ, tóm được cổ Phi Vũ, Thiên Long tán đi dung nhan, để lộ ra bản thể là một Ma đầu đen sì, cười lạnh lẽo cắn nuốt luôn Phi Vũ.
~ Ngươi… Ngươi… Ngươi không phải người… A…
~ đáng tiếc là ngươi đã muộn…
Thấy bản thể thật Thiên Long, không hù khiếp vía làm Phi Vũ đái ra quần không lấy tiền, ánh mắt Phi Vũ giờ chỉ còn tuyệt vọng cùng hối hận nồng đậm, hơn nữa là cực độ sợ hãi, hắn biết mình đã đụng nhầm người rồi, nghĩ lại khi nãy mới cách đây thời gian tách trà đang còn sỉ nhục Thiên Long, nay đã xoắn hết ấm chén lại hối hận da diết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.