Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 210: Giới Thứ Ba




Thiên khung rực sáng, ánh nắng chiếu rọi, hoa lá lấp lánh sương mai, do nơi trận pháp không biết để tạo ra làm gì, vì thế được bảo dưỡng hơn bên ngoài rất nhiều, côn trùng cùng các loài thú đến khai sơn lập địa, kẻ biên giới chia lãnh thổ tấp nập.
~ aiz… ya… ta muốn nướng thêm một tý….
Tinh Linh Nữ Hoàng mới sáng sớm dậy không nổi, ráng lắm mới ngồi lên được tý nhưng lại đổ ầm xuống bàn thạch, tinh thần ban sáng của nàng còn yếu ớt hơn cả một tên Trúc Cơ.
~ haiz… một ngày 24 giờ, ngủ hết 20 giờ, vậy mà cũng chịu được, thiên tài đây chứ đâu.
Thiên Long dự đoán nếu cho nàng đi thi ngủ, vậy Tinh Linh Nữ Hoàng sẽ làm một giấc thiên thu cho xem.
~ xoạt xọat..
Thiên Long bế Tinh Linh Nữ Hoàng lên kệ nàng ngủ bắt đầu đi về hướng Châu u, nơi muốn đến là Tinh Linh Sâm Lâm, biết Tinh Linh Nữ Hoàng sắp sinh con, cần phải đưa võ hồn pháp thân về hợp lại để dưỡng thai, hơn thế nữa là Thiên Long không yên tâm để nàng về một mình, biết đâu Tinh Linh Nữ Hoàng thấy chỗ nào đẹp đẹp, phong cảnh nên thơ, bướm bay chim hót, mặt hồ rân rân, thác nước cuộn trào, liền đánh một giấc không còn biết trời biết đất gì, chắc Thiên Long xỉu mất.
Trước bế Tinh Linh Nữ Hoàng cái tay Thiên Long không để im được, lâu lâu sốc Tinh Linh Nữ Hoàng lên cái, tay vừa đẹp rơi vào bộ ngực sữa của nàng, ấn ấn được tý, thì nay đã khác, ngực sữa Tinh Linh Nữ Hoàng đang tức sữa, đau muốn khóc, Thiên Long còn chả dám cử động mạnh, chứ lấy đâu gan ấn ấn tý.
Đêm qua Thiên Long phải vã hết nước bọt, để giải thích cho Tinh Linh Nữ Hoàng biết, ngực tức sữa vậy sẽ rất hại, để hắn hút hết sữa ra cho, trăm lợi vô hại, thế mà vẫn bị Tinh Linh Nữ Hoàng liếc mắt khinh thường nồng đậm, còn cho Thiên Long một cái tát yêu bay tới chân trời, làm sáng nay Thiên Long vẫn còn hờn dỗi vô cớ, haiz… người tốt ý tốt không bao giờ được trọng dụng mà….
Bất quá được ôm là Thiên Long thích rồi, hiển nhiên ôm mỹ nữ, Thiên Long phải hết sức kìm nén cảm xúc sung sướng lại.

~ Grào….
~ phập phù phập phù…

Ở một nơi âm binh quỷ hồn gào thét, hỏa diện địa ngục cháy nổ cắn ra nuốt vào các linh hồn, làm những tia lửa trở lên khủng bố có thể nhận thấy, lửa địa ngục đen nhánh này có thể đốt được cả xương của yêu thú nhất cấp cứng ngang sắt thép, đốt cho thành tro tan biến trong tam giới luôn.
Khắp nơi quỷ hồn âm binh ma quỷ gào thét đau đớn, trên chúng là những tên đang cầm roi được làm từ ngàn vạn sợi Khống Linh, một loại sợi được sánh ngang với roi Phép của thần HORUS, là thứ là được tạo ra để hành hạ và sai khiến âm hồn ma quỷ.
Xin trân trọng giới thiệu, đây là một giới thứ ba của Tam Giới, Ma Giới!
Nơi mà những oan hồn chết đi đều phải đi đến, hiển nhiên nơi đây chả tốt lành gì, chỉ hơi cử động một tý đã bị một lực áp bách từ một hướng nào đó không thể xác định để ý, cho nên muốn đến đây thăm quan du lịch, một là thực lực phải cấp Đại Năng, hai là thành cô hồn dã quỷ trở thành dân bản xứ nơi đây, đặc quyền là thích đi đâu cũng được, nhưng phải là khi sống không làm chuyện tàn ác.
Dưới sự cai quản của một người, không biết có nên gọi tên đó là người không, nhưng thôi, miễn sao hai chân hai tay thì cứ miễn cưỡng gọi vậy đi, đó là Ma Vương A Tu La, dưới trướng Ma Vương có Bảy Hoàng Tử Địa Ngục, bảy vị Hoàng Tử này hoàn toàn không cùng một huyết thống với Ma Vương, nhưng lại dưới trướng Ma Vương, bọn họ không hề dưới sự cai quản của Ma Vương, mà mỗi người một thiên địa, nhưng khi có chỉ thị quan trọng từ Ma Vương, họ sẽ vâng phục mà làm theo, bởi bọn họ có một lời nguyền trong bản mạng sinh mệnh.
Bảy vị Hoàng Tử Địa Ngục này hầu như ai cũng biết, đó chính là:
~ Lucifer - tội đồ kiêu ngạo
~ Mammon - tội đồ tham lam
~ Asmodeus - tội đồ dục vọng
~ Behemoth - tội đồ nóng giận
~ Beelzebub - tội đồ tham ăn
~ Leviathan - tội đồ đố kị
~ Belphegor - tội đồ lười biếng.
Trong kinh thánh đó là Thiên Thần sa ngã, nhưng nơi đây là Ma Giới, vào một ngày đẹp trời, dưới sự thống trị của Ma Vương, đột nhiên bảy người họ tự xưng là Thất Hoàng Tử Ngục, họ muốn được nắm quyền dưới Ma Giới này, rất sẵn lòng có thêm bảy cái sát thần hàng thật giá thật đến quy phục, Ma Vương hiển nhiên là đồng ý cho bọn họ nắm quyền cai quản một vùng thiên địa rộng lớn. Còn sau này sẽ giới thiệu kỹ hơn về họ.
Dưới trướng mỗi vị Thiên Thần sa ngã này có trong tay Thập Nhị Mâu Lỗ, mỗi Mâu Lỗ là 18 Tầng Địa Ngục, người quản 18 Tầng Địa Ngục là kẻ tự xưng Thập Điện Diêm La (Diêm Vương), đương nhiên trợ lực của Diêm Vương sẽ là Phán Quan và đầu trâu mặt ngựa.
Đừng nghĩ Thập Nhị Mâu Lỗ của Thất Thiên Thần sa ngã này là lớn, lớn nhất, rộng nhất và hùng vĩ nhất vẫn là Nhất m Địa Ngục của Ma Vương, tất cả Địa Ngục của Thất Thiên Thần sa ngã này cộng lại hoàn toàn không được một phần mười của Nhất m Địa Ngục trong tay Ma Vương, và cũng chỉ có Ma Vương mới có thực lực vận chuyển và điều khiển cái Địa Ngục rộng lớn hung hãn này!
Ở tại một tòa đại điện sừng sững, nơi mà âm khí đại diện cho cái chết nồng còn muốn hơn Cửu linh khí trên Địa Cầu, nơi đây chính là nơi mà Ma Vương A Tu La định cư, bên trong một gian mật thất, Ma Vương A Tu La một thân hắc bào, đầu đội vương mão quan, khí tức lạnh rét, uy áp tỏa ra vạn dặm không hề đứa nào dám nhúc nhíc.
Dưới sự ép bức của Ma Vương A Tu La, phạm vi lâu đài của hắn không một bóng ma dám gào rú.
~ tiểu Diệp sao rồi?
Ma Vương A Tu La hai tay chắp sau lưng thở dài phiền muộn hỏi một lão già bên cạnh, giới thiệu luôn một thể, lão già bên cạnh có gia thế và uy danh cực độ khủng kiếp, hô một tiếng vạn quỷ đều sầu, đó chính là Đại… Đại… Đại… Quản Gia của một phủ đệ nhỏ nơi đây thôi.
Lão ta khép nép cúi đầu:
~ dạ bẩm, tiểu thư đã luyện thành công Đệ Bát Thức của A Tu La kiếm phổ rồi, đang luyện cho thuần thục nữa thôi ạ.
~ ừm, ngươi lui xuống.
~ dạ.
~ vù vù..
Đợi lão già vừa lui, ba bóng đen sau lưng Ma Vương xuất hiện, một tên khàn khàn lên tiếng:
~ không ngờ con bé lại có thiên phú luyện được kiếm phổ, mà ngay cả người sáng tạo là ngài cũng chưa luyện thành!
~ haiz… ta đã luyện A Tu La kiếm phổ đến đệ Thập Bát thức, Nhưng còn Đệ cuối ta lại không có đủ Áo Nghĩa để luyện tiếp, đã bao năm nay… haiz…
Ma Vương thở dài bất lực, A Tu La kiếm phổ là bản công pháp mà lão tâm đắc nhất, bản công pháp mà càng luyện càng mạnh, chỉ có người cùng huyết thống của hắn mới có thể luyện, nhưng còn phải dựa vào thiên phú nữa.
~ nếu ngày xưa chúng ta hạ sát tiểu Diệp, thì nay nó đã không có ngày hôm nay.
Một hắc bào khác lên tiếng làm mọi người trở nên trầm lặng, đúng vậy, khi xưa đích thân Ma Vương lấy cô con gái ruột của mình là Tiểu Diệp trong miệng lão đang nói tới ra làm thí nghiệm, lấy con gái ruột mới sinh chưa được tròn năm tuổi ra làm thí nghiệm, nhưng thí nghiệm thất bại, làm cô bé ôm một cái lời nguyền quỷ dữ, chỉ cần chạm vào thứ sinh vật sống gì, thứ đó liền đã đang đứng trước Thập Nhị Mâu Lỗ nào đó của Thất Hoàng Ngục Tội rồi. Cái đó là phụ thôi, quan trọng là nàng không thể sống qua tuổi thứ 50, đừng nghĩ 50 là quá nhiều, đối với một võ giả thời gian ngồi khổ luyện nhắm mắt vong ngã cũng hết mẹ mười năm đó là thiên tài rồi, còn không phải là hai mươi, ăn uống ngủ nghỉ các kiểu cho là ba năm, chiến đấu bị thương các kiểu cũng hết chục năm, mười năm ăn chơi thủa nhỏ tuổi chưa biết gì, thử hỏi thời gian đâu nữa để hưởng thụ cuộc sống.
Ngay cả Ma Vương cũng không ngoại lệ, chỉ muốn ôm con gái mình một chút, ai ngờ vù cái đã đứng trước cửa phủ một trong bảy tên Sa Ngã kia, làm hắn phải vào uống nước trà tý rồi cáo biệt ra về, thế đấy!
Khi đó mọi người đều có ý muốn giết nàng để tránh phiền phức, nhưng Ma Vương đã nói một câu, làm mọi người nhớ từ lúc đó tới giờ:
~ thử nghiệm thất bại, lời nguyền bám theo, tận đáy linh hồn, nhưng huyết mạch đó, là của bổn Vương, ta đã máu lạnh một lần, không thể tiếp tục lún sâu, nó chưa phải kết thúc, màn đêm đang bao phủ con gái ta. Nhưng sẽ có một ngày, mặt trời mọc trở lại, con gái ta sẽ được cứu, thời kỳ cuối của Kỷ Nguyên, chắc chắn sẽ có phép màu. Bình Minh sẽ lên một lần nữa nơi Ma Giới!
Là một Ma Vương nhưng hắn lại chỉ máu lạnh thứ cần máu lạnh, hạ sát con gái mình thì lão chưa thối rứa tới mức đó, là một người cha lão luôn cầu mong kỳ tích sẽ xảy đến với con gái mình.
Nay cô nàng đã lớn, sắc và tài có cả, đã thế còn trên cả tuyệt vời, Ma Vương có thể đảm bảo, nàng không hề kém một tiên nữ nơi Địa Cầu, thiên phú lại là một cái gì đó ăn đứt thiên tài Thần giới, dẫm đạp thiên tài Lưỡng Giới còn lại dưới chân, chỉ là nàng hơi lạnh một tý thôi.
Ngay cả Ma Vương còn cảm thấy con gái mình hơi lạnh là hiểu rồi chứ gì, kẻ khác đến gần chắc răng run cầm cập chân nhấc không nổi áo ấm một mét cũng bị đóng băng mất.
~ lần này ta muốn xem, kẻ nào của Lưỡng giới có thể đả bại con gái ta, ta thách luôn, thiên tài là phải để con gái ta dẫm đạp!
Ma Vương hùng hồn tuyên bố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.