Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 187: Đối Đầu




~ lạch cạch lạch cạch….
Cõng Hư Huyễn đi ra, Thiên Long hít một hơi thật sâu, rải thần thức cảm nhận con Xà tinh kia đã biến mất, cặp mắt rét lạnh tới nỗi hóa đá được cả người lẫn vật.
~ xoạt xoạt…
~ hít…
Hít một hơi thật sâu, tính lấy một lớp vải mỏng cột vào mắt Hư Huyễn, nhưng nghĩ lại con bé sẽ sợ bóng tối, nên thôi, để Hư Huyễn dúi mặt vào cổ, tuy hơi nhột nhưng cũng tăng thêm vài phần dũng mãnh.
~ Vù Vù Vù…
Nhảy từ trên đỉnh xuống, một độ cao tuyệt đối sẽ làm mọi thước đo run sợ, Thiên Long mặt cắm xuống đất lao xuống, sâu tới mức lao ba phút đồng hồ vẫn chưa chạm đáy.
~ Rầm…
Đáp cánh cực nặng nề, một cái hố cực sâu xung quanh là những đường đất nứt như sét, nhảy vù một góc, đá một viên đá vài trăm cân vào hố vừa tạo.
~ xè xè xè…
Xà tinh lao ra, cái lưỡi đỏ như máu hít hít cục đá trong cái lỗ Thiên Long vừa lao xuống cực khoa trương, nó đưa mắt nhìn xung quanh kỹ lưỡng, Thiên Long cố nép vào một góc tối hết sức có thể.
~ xè xè xè…
~ rầm…
Xà tinh đuôi vụt cái rầm vào cục đá làm cục đá tan thành bột mịn, nó nhìn lại một vòng nữa rồi chui vào bên trong động.
~ xuỵt…
Thấy Thiên Long tính di chuyển theo Xà tinh Hư Huyễn vội cản lại, Thiên Long cũng cố nép người lại chỗ cũ.
~ vù…
Xà tinh lao ra như chớp, nó hung thần ánh mắt buốt lạnh soi từng chi tiết nhỏ, sau đó nó lại đi vào trong.
~ cẩn thận…
Thấy Xà tinh lao vào bên trong Hư Huyễn vẫn nhắc Thiên Long đứng im tại chỗ, trong lời nói của nàng nồng đậm uy hiếp, đụng đậy là chết..
~ vù…
Năm phút yên tĩnh trôi qua không một tiếng giun kêu, Xà tinh lại đi ra một lượt nữa, lần này nó nhìn một vòng như bình thường, nhưng kỹ hơn gấp đôi các lần trước, chỉ cần hơi có một âm thanh lạ, nhất định nơi đó sẽ bạo tạc phấn vụn.
~ phì phì…
Cuối cùng nó cũng lại đi vào, lần này Thiên Long và Hư Huyễn mới dám thở một hơi nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng nhưng phải thở rất lâu, nếu Xà tinh đứng lại thêm vài giây chắc chưa biết chuyện gì xảy ra.
~ đi, thẳng năm mươi bước xong rẽ trái!
Hư Huyễn thì thầm bên cổ Thiên Long, nàng lần đầu tiên cảm giác chân tay đi không nổi là thế nào, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu nàng mạo hiểm đặt cược tính mạng mình như vậy, nhưng không sao, miễn có Thiên Long bên cạnh, trời sụp cũng không sợ, Thiên Long gánh được hết.
Thiên Long đi theo lời Hư Huyễn nói, cứ đi được vài bước lại phải nín thở thu liễm thần thức để tránh né thần thức Xà tinh quét qua, không gian dưới này xác thực rất lớn, tuy hơi tối nhưng không sao, bóng tối mới là lý tưởng của Thiên Long..
~ xuống nước kìa, ta sợ ướt!
~ ào ào…
Không cần nghe Hư Huyễn rên rỉ. Thiên Long không ngại lao xuống mặt hồ, đi qua một hành lang nước, phải mất đến ba phút hơn mới đi qua được, lúc lên bờ cả hai vận Cửu Linh Lực hong khô y phục để thoải mái rồi đi tiếp.
~ cứ đi đi, còn xa…
Thiên Long cảm giác Hư Huyễn có thể biết Xà tinh đang nơi đâu nằm đâu, cái khả năng này rất kinh dị, hèn chi cái hôm đi gái ngoài đường lúc về nàng không cần tìm cũng biết Thiên Long đang đâu ngủ đâu, nghĩ tới đây Thiên Long rùng mình một cái, sau này nếu mà có lấy về cung phụng chắc chắn Hư Huyễn là cái camera chạy bằng cơm di động hiện đại bậc nhất đại lục.
Khí thế càng lúc càng tăng, Thiên Long càng gần nguy hiểm bao nhiêu càng cẩn thận bấy nhiêu, cuối cùng cũng đến, ngó vào bên trong, Thiên Long tý thì ngã ngửa, con Xà Tinh Đầu người nó lại bá đạo quận quanh một gốc năm lá Kim Quang Đề, khốn nạn.
~ phải làm sao?.
Hư Huyễn nói nhỏ còn muốn hơn muỗi, cô nàng vừa nhìn vào trong một cái tý thì hét lên, Xà… ừm thì không sao, nhưng cái đầu của nó lại là một đầu người… kinh hãi tuột độ, đã thế nó lại còn to hơn cả ba tấm chiếu, quá tởm!
~ hừm… hừm…
Sâu trong mắt Thiên Long toàn tia máu, chỉ còn một cảm xúc bất cần đời, cậu ta thở từng tia nặng nhọc, nhẹ nhàng nói với Hư Huyễn:
~ nàng xuống đi, ta dụ nó đi xong nàng vào hái lấy một lá… không được, bẻ luôn cành nhổ luôn gốc lên!
Đằng nào cũng đội cái mác ăn trộm, thôi thì lấy một ít là trộm lấy thật nhiều cũng là trộm, vậy thì tiện tay thì cứ thoải mái đi.
~ không được đâu, như vậy sẽ bị Thiên Đạo phạt đó!
Hư Huyễn nghe Thiên Long nói mà mặt tái xanh, bảo vật có linh, nếu tham lam quá tận diệt bảo vật, khi đột phá sẽ nhận lôi đình giận giữ của Thiên Đạo, điều này ai cũng biết và nó là thật a…
~ nàng khờ quá, con Xà tinh kia nó nhờ Cây Linh dược kia để né thiên kiếp, mà được như vậy cây linh dược đó phải thoát khỏi tầm kiểm soát của Thiên đạo, sẽ không sao đâu, yên tâm!
~ được… nghe ngươi! Nhưng phải hết sức cẩn thận!
~ được…
Để Hư Huyễn xuống đất, nàng liền giải khai phù cách âm, Thiên Long chậm rãi đi thật xa, kiếm một không gian nào đó đến là dễ mà đi là khó.
~ nơi này đi..
~ Rầm Rầm Rầm Rầm…
Nhìn một chút Thiên Long vận quyền đấm nát toàn bộ khoang thạch động, sau đó tức tốc chạy thật nhanh.
~ Vù…
Hư Huyễn thấy Xà tinh giận giữ phẫn nộ biến mất, không còn một tia sợ hãi, bây giờ không phải thời gian làm nũng, lấy lại tâm liều như khi lấy Ngọc Hoàn Linh Dịch nơi Chư yêu.
Nàng đã tìm hiểu sơ sơ cách đào bới một gốc thần dược, mỗi loại thần dược đều có linh tính, vừa lao đến Hư Huyễn bày một phù giam cầm loại mạnh nhất hiện tại nàng có thể ra, sau đó lấy ra một đoản kiếm, một cái chổi bông, và một viên dược ném vào gốc thần dược, có thể nói viên đan dược giá cao cắt cổ đó để cho thần dược ăn.
~ Kim Quang Đề thần dược có ba rễ, hai rễ phụ mà một chính, ta phải xác định được rễ trụ đào trước.
Cái khó là ba rễ y như nhau, chỉ có dân chuyên nghiệp mới có thể đoán sơ sơ ra mà làm liều, Hư Huyễn cầm cái cọ nhỏ bắt đầu cọ lớp đất đi để xác định…
~ Grào…..
~ Rầm Rầm Rầm…
Xà tinh cảm nhận bảo vật ấp ủ cả chục ngàn năm đang bị nguy hiểm, cả bao năm ở chung tâm linh đã tương thông, nó cuồng nộ không cần đi theo đường mà húc đất đá mở đường một đường thằng lao về, vừa về tới thấy một cô nàng đang ra sức nghiên cứu đào bảo vật của nó, nó rít gào phẫn nộ lao đến há miệng máu, Thiên Long một quyền toàn lực chấn bay cả hai ra xa.
~ sao lâu vậy?
Thiên Long hét lớn.
~ ta mới lấy dụng cụ ra còn chưa kịp động thủ mà các ngươi đã về luôn á…
Hư Huyễn oan uổng cả mặc, làm gì có kẻ nào đào thần dược nhanh cho được, tỉ mỉ đến từng góc chết chứ chả chơi.
~ tốc độ lên.
Nạt lớn Thiên Long lao lên cầm chân Xà Tinh Đầu Người, Xà Tinh hét lớn:
~ Các Ngươi Phải Chết!!!
m thanh cực sắc nhọn, nghe vô cùng chói tai, Khi đi cùng đám Lang Khắc Hàn Thiên Long còn có chút che dấu nội tình, nhưng bây giờ thì khác, toàn bộ thực lực phô trương ra, Ma khí gào thét phập phù toàn thân.
~ Hóa Hình…
Thiên Long nạt lớn, toàn thân Lân giáp, hai chân hai tay hóa thành ngũ trảo, toàn thân và mặt lột xác hóa vảy Rồng, khí tức uy nghiêm của loài rồng tỏa ra khiến Xà Tinh run sợ tận linh hồn, thứ Xà tinh sợ nhất đó chính là huyết mạch, huyết mạch chân Long của Thiên Long quá nồng đậm, nó lại là xà đương nhiên chỉ là phế vật.
~ Hống…
~ Grào…..
Gào thét cả hai không ai chịu dưới cơ nhau lao lên quyết chiến, nhưng tuyệt cả hai không ai dám vung sát thương đến nơi gốc Kim Quang Đề, cho nên Hư Huyễn vẫn có chút an toàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.