Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 168: Cán Cân Công Bằng Bị Lệch




- Thiên Long...
Hư Huyễn không kìm nổi hét lớn lao về phía Thiên Long, ôm chầm lấy Thiên Long nàng không suy nghĩ nhét một viên dược vào miệng Thiên Long, đây là Kim Cô Hoàn Lực Đan, là đan phẩm cao quý bậc nhất đại lục, được xếp vào hàng thập cửu Kim Đan Thần Dược bài danh Thập Cửu, viên đan quý giá này được đích thân Cung Chủ Thanh Niên Cung tặng Gia tộc Hư Huyễn, nhưng vì quá thương con cho nên phụ mẫu Hư Huyễn quyết tâm dành lại đan dược từ các trưởng lão đưa cho Hư Huyễn để phòng thân, dùng vào có thể miễn chết một lần cải tử hoàn sinh, nhưng công dụng thì không biết có như lời đồn.
Đám Lang Khắc Hàn thấy Thiên Long không biến thành thẻ bài cũng thở nhẹ một cái, hướng đám đệ Tôn Thất Cấp hét:
- mau giao nộp thẻ!
- chuyện này...
Cả đám ngập ngừng không muốn chấp nhận sự thật, thẻ là do họ liều mạng nhặt được nơi yêu thú cùng với chiến đấu và hi sinh của nhiều người, bây giờ giao nộp vậy có quá khó chịu không? Từ đầu tới cuối họ không hề nghĩ đội mình có thể thua được, mặc cho tình thế trước mắt họ vẫn không thể chấp nhận sự thật.
- sao? Không muốn giao đồ ư?
Nghe Lang Khắc Hàn cả mặc làm cả đám sợ tái mặt, không phải sợ đám Lang Khắc Hàn mà là sợ Thiên Đạo, Thiên Đạo chí tôn chí thượng, muốn qua mặt tên đó khó như lên trời, từ xưa tới nay đã có rất nhiều cái kết kinh khủng được ban xuống cho những kẻ thất hứa Thiên Đạo, kết cục hoàn toàn không có hậu chút nào.
- được, chúng ta giao!
Tùng Quất nằm trên lưng của một đồng đội rên nhẹ, không đưa không được, đưa cũng không được, thôi thì làm theo luật giang hồ đi, có chơi có chịu.
- Hoa Lạp Lạp...
Nhận lấy chùm thẻ bốn mươi cái, cả đám Lang Khắc Hàn bắt đầu thủ thế rút, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc tránh nạn một chút, đợi lão đại tỉnh lại mọi thứ sẽ khác. Tất cả đều phải chờ lão đại.
- cứ để bọn họ đi vậy sao?
Một cô ả ỏn ẻn dâm tà không thể hơn cả mặc, muốn kiếm được bằng vậy thẻ nàng cũng góp sức không ít đâu a, cho kẻ khác hiếp tới mức nát hàng nàng ta liền nhân lúc kẻ đó cực khoái một chiêu tuyệt sát, không cương được thì dùng sắc, nhìn thành quả của mình bị đem đi nàng ta không chịu nổi.
- đi? Sao dễ thế được, đi liên hệ với bang Chúa Tể và bang Dực Phong, ta không tin không giết được đám Lang Khắc Hàn.
Một tên khác lên tiếng, Bang Chúa Tể là bang tóp 2 Nội môn Tinh Túc môn, Bang Dực phong là bang tóp 1 nội môn Thiết Giáp Môn, cả hai bang đều có một cái gì đó khá ổn, chắc là huynh đệ cùng tộc.
- dùng Phù Văn Hồi Sinh đi!
Khi vào đây họ được ban một tấm phù, có thể hồi sinh bất cứ ai tác dụng một lần, hiển nhiên cái đặc quyền này chỉ có con cháu chính thống gia tộc mới được ban, bởi cái không gian này là của gia tộc nhà họ mà, dùng chút thủ đoạn hack game thì cũng không to tát mấy.
Một Phù Văn vừa xuất, thẻ ngọc Tôn Thất Cấp trong tay cô ả ỏn ẹo lập tức sáng rực, nó bay lên không trung xoay tròn mạnh mẽ như lốc tố, càng quay càng nặng nề, như kiểu nó đang hút một thứ gì đó cực độ xa xôi, chưa tới một canh giờ sau tấm thẻ ngọc nổ tung, khói bụi hào quang tan biến, một thân ảnh tàn tạ xuất hiện, Tôn Thất Cấp đã được triệu hồi vào lại.
- Hắc Long...
Hắn gầm lên tức giận, thù này không báo tuyệt không làm người.
- đi, chúng ta cần triệu tập hai bang còn lại.
- tuân lệnh!
Nghe lệnh Tôn Thất Cấp mọi người lập tức lên đường, đi chung với hai bang kia thì gặp ai giết nấy không cần nghĩ nhiều.
Haiz... Thế giới này đã sẵn không có công lý, đặc quyền hồi sinh đúng là chỉ có con cái chính ngạch, còn các chi còn lại đều là phế phẩm, đám Thiên Long nay một đấu N võ giả, liệu tình thế trước mắt sẽ xoay sở ra sao!
...
Thiên Long hiện tại rơi vào trạng thái vong ngã, cảm thấy toàn thân vô lực trong một khoảng không vô tận, nơi vũ trụ đang còn là bụi khí lơ lửng và va chạm tạo thành những hành tinh, ngôi sao, cứ phá đi lại lập là quy luật tự nhiên.
Đột nhiên từ trên không trung một luồng năng lượng cuồng bạo, nó như một cơn sóng lớn đập mạnh vào cậu ta, Thiên Long vô lực kháng cự, để luồng năng lượng phô thiên cái địa đó liên tục lao vào cơ thể.
- không được rồi, nếu cứ như vậy ta sẽ nổ tung!
Thiên Long cảm giác hơi bị nguy hiểm, cơ thể một người không thể chịu nổi một dòng sông đổ vào nương tựa, đang không biết phải làm sao đột nhiên luồng năng lượng cuồng mãnh như hổ chia ra hai ngả lao đi, Thiên Long tức tốc không suy nghĩ nhiều ngồi xuống vận công điều tức, chuyển hóa khí thuần khiết thành Ma khí.
Một hồi lâu sau, sau khi đã dung nạp rất nhiều khí lực từ Thiên Không đổ xuống Thiên Long cảm giác cơ thể đã thư thái không còn đau đớn, nếu có cũng không đáng kể cậu ta vẫn chịu được, hai luồng năng lượng đã biến mất, theo Thiên Long suy nghĩ nhất định hai luồng năng lượng đó đã bị phân tán cho Hắc Kim Lân, xem ra sau này sẽ không cần phải bổ sung Ma khí cho chúng nữa.
Thần thức xuất khiếu, trở về với cơ thể, cảm giác đau nhói vẫn còn đó, ngồi dậy vươn vai một cái, mở mắt ra thấy Hư Huyễn đang ngồi đối diện mình, mắt đã sưng húp lên như cái tô che hết cả mắt, Thiên Long còn thừa biết luồng năng lượng vừa nãy nhất định có liên quan chín phần đến nàng, có thể cứu mình từ cõi chết lôi về là hiểu nàng đã xuất một thứ bảo vật gì đó, trong lòng vừa thương vừa nhớ ơn đủ loại cảm xúc, đưa tay quyệt hai hàng nước mắt cô bé Thiên Long đau lòng nói:
- thôi nào ta có sao đâu, nàng trông thật xấu khi khóc a!
- cũng tại vì ngươi hết, lại còn chê ta xấu!
Hư Huyễn tức giận quay mặt đi không thèm để ý Thiên Long nữa, nàng tự nhận nàng cười hay khóc rất đẹp, muôn hình vạn trạng đều là đẹp hết, cho dù nhăn mặt nhíu mày tất cả đều đẹp, qua mồm Thiên Long bất kể đều xấu, đồ đại bại hoại vô duyên hết phần thiên hạ. ( Công nhận)
- haha... đã qua bao lâu rồi bé!
- không biết nữa, chắc là hai ngày, ừm tầm đó, ta có ra ngoài đâu mà biết!
Mấy ngày nay ở trong động Hư Huyễn không dời mắt khỏi Thiên Long giây phút nào, ăn uống cũng không thèm.
Khác mỗi cái thường ngày Thiên Long hay kêu Bé Huyễn, cô nàng đều xù lông lên kịch liệt phản đối, nay Hư Huyễn nghe mà không thèm để ý luôn.
- đi ra ngoài tý đi!
Dẫn Hư Huyễn ra ngoài, đám Lang Khắc Hàn cũng đang ngồi nướng thịt, thấy Thiên Long đi ra cả đám đứng dậy hết, tuy Tùng Khúc và Lang Khắc Hàn bị thương nhưng vẫn ổn, đi lại tốt.
- mọi người nghỉ ngơi đi, trong đêm chúng ta sẽ di chuyển, ta cảm thấy tên Tôn Thất Cấp kia có thể chưa chết đâu!
Nghe Thiên Long nói vậy cả đám dựng cả tóc gáy lên, ma hay sao bị xé rách đứt cả cổ mà còn không chết, cũng quá ghê gớm rồi.
- không thể nào!
Không để tâm mọi người bàn tán xôn xao, Thiên Long cứ cảm giác nguy hiểm, hôm giết Tôn Thất Cấp sâu trong ánh mắt Tôn Thất Cấp có một tia khinh miệt rất nồng, tuy đã cố che dấu nhưng không thể nào qua được mắt Thiên Long, tất cả đều có điềm khả nghi, với cái quan trọng nhất Tôn Thất Cấp lại để ngoài tai lời của Thiên Đạo, không thể nào hắn ta ngu vậy được, xưa nay chuyện bị Thiên Đạo trừng phạt ai cũng phải nghe rồi, vậy mà tên đó lại dám không tuân, đây phải thế nào mới không sợ lão Thiên vậy được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.