Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 144: Nhận Truyền Thừa




- chuyện gì xảy ra?
- linh khí trong nước đang dần biến mất!
- không phải đang cần biến mất mà là nó đang đổ về cánh cổng!
- mau giết Lươn thú, lao vào bên trong!
...
Mọi người không hẹn đồng lòng lao vào Lươn thú, dùng mười hai thành công lực lao vào, cho dù còn một hơi tàn cũng muốn biết phía sau cánh cổng đó là thứ gì.
- Rít...
Lươn thú khi xưa chịu ơn Đại Đế, dù là ân nhỏ nhưng với yêu thú đó là ân rồi, phải làm trọn ân mới có thể tiến lên tiếp con đường võ đạo, bây giờ nó cũng đoán sơ sơ bên trong đang xảy ra chuyện gì, nó biết mình phải kéo dài thời gian, kéo dài thời gian để làm gì thì nó không biết, chỉ biết trong đầu nó có suy nghĩ như vậy thôi.
Thiên Long bên trong thần thức khai mở mâu quang, hai đoàn ánh sáng bay ra nổ ầm ầm, vừa rồi vào trạng thái vong ngã làm Thiên Long đạt được cực nhiều lợi ích, Trảo pháp đã về đúng với vị trí của nó, không còn rối loạn như khi trước, nếu không thể sắp xếp nó đúng với khuôn mẫu khi đột phá rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, biết là mình đã nhập ma nhưng Thiên Long vẫn chưa muốn tẩu hỏa.
Đấu Chuyển Tinh Di đã đạt được trạng thái thứ ba, nhận sát thương và hóa giải toàn bộ, nhưng chỉ với kẻ cùng cấp thôi, trên thự lực Thiên Long thì không dùng chiêu này, nếu dùng thì còn phải luyện dài dài.
Mở mắt ra hai tia ý chí đã biến mất, chỉ để lại một đốm sáng, Thiên Long nhấp vào đốm sáng, chợt từng hàng chờ xuất hiện:
- tiểu tử thiên phú thật kinh người, không ngờ ngươi lại có thể lấy được tinh hoa trong Âm Dương trận pháp của ta và Bát quái trận pháp của lão Hắc để lót đường cho công pháp của ngươi, trước đây tuyệt đối không có kẻ nào như ngươi, và sau này, vạn năm sau cũng tuyệt không thể nào có, bởi vì sao ư? Haha... cái này ngươi tự tìm hiểu thôi.
- ta và lão Hắc đã tranh đấu ngàn năm có thừa, đã truyền lại cho ngươi hai bản công pháp làm lên tên tuổi hai ta, truyền thừa chỉ có một mà thôi, tuy hai ta một thân công pháp không dưới hai mươi bản, nhưng chúng ta thà để nó tuyệt mất chứ không để kẻ thứ hai có được.
- Nhưng ngươi yên tâm, hai bản truyền thừa chúng ta cho ngươi nó là thứ đáng sợ nhất, là kỹ năng áp rương rồi không còn gì đâu.
Một âm thanh khàn khàn khác vang lên;
- tiểu tử, ngươi rất may mắn, nếu ngươi chọn một trong hai bản truyền thừa ngươi cũng chết thôi, bởi làm gì có lý ngươi chọn của hắn mà không chọn của ta, mà ngươi chọn của ta tên lù đó lại chịu tha cho ngươi chắc, hehe... Số ngươi không biết số cứt chó gì hên quá...
Thiên Long một đầu mồ hôi lạnh, chơi vậy ai chơi lại? Cả dòng cả họ không biết còn đứa nào nối dõi không, ta chết rồi ai nối nghiệp hả? Mấy lão già khốn nạn.
Hàng chữ biến mất, vậy là không còn truyền thừa khác nữa rồi, Thiên Long không chịu nổi, nghĩ gì hai bản truyền thừa bị hai con lợn kia nuốt rồi, giờ thì sao? Ta chưa có gì hết luôn đó a!
Cảm nhận một chút hình như vừa đột phá lên Hóa Thần nhị phẩm rồi, thế nhưng cái này đối với Thiên Long không có ham, võ giả khác ham chứ Thiên Long không ham cái này, để võ giả khác biết Thiên Long đang yên đang lành tăng một phẩm thực lực, đã thế lại còn chê, nhất định mỗi người một bãi nước bọt dìm chết Thiên Long.
Thiên Long thoát khỏi thần thức bắt đầu ngồi vận công chữa thương, chiến đấu trong thức hải làm đầu Thiên Long như muốn nứt ra từng mảnh nhỏ, phải tức tốc vận công chữa thương nếu chưa muốn di chứng về sau.
Rầm...
Đột nhiên trời rung đất lay, một âm thanh vang vọng dưới nước, bên ngoài vì quá nhiều võ giả tấn công, Lươn thú bất lực kháng cự không nổi, nó đã liều mình tự bạo, làm toàn bộ các học viên của các môn phái bay đi một đoạn không phải là nhỏ nhắn gì, có kẻ chết không còn lấy một mảnh vải hay khúc xương, Hóa Thần tự bạo đây là điều họ chưa bao giờ nghĩ tới, quân số hi sinh không dưới ba thành, người bị chấn thương không hề nhẹ.
Một đoàn ánh sáng bay đi, tự bạo chưa chắc đã biến mất vĩnh viễn, mà nó chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác, Lươn thú đã làm tốt nhiệm vụ của mình, cần được lưỡng Đế ban ân, đoàn quang sắc biến mát trong không trung, chúc nó có một kiếp tu thành chánh quả nhờ vào những gì đã làm ở kiếp này.
Đám Đạo Tiêu vì chiến đấu với Nhị Hỏa lão ở xa nên chỉ bị sầy xước nhẹ, bọn họ nhân lúc đó lao hết vào hướng cánh cổng, vì ở dưới nước tốc độ đương nhiên giảm mạnh, Nhị lão Hỏa thấy vậy lập tức đuổi theo phía sau.
- mau lên, mọi người mau vào bên trong.
Tuy bị chấn bay đi xa, nhưng không vì thế làm chùn chân mọi người, không vào trong sao có thể tranh dành bảo vật, bên trong không có bảo vật cũng có đồ hiếm.
Lao vào bên trong đầu tiên là đám Đạo Tiêu, bọn họ vừa vào bên trong đã thấy Thiên Long đang bất động tại nơi cao nhất, kìm nén xúc động muốn lao lên bóp cổ cậu ta, đám Đạo Tiêu tức thì lập kế hoạch, biết Thiên Long nhất định đã lấy được thứ gì đó là cái chắc rồi, họ vây Thiên Long lại, lôi kiếm ra hướng tứ phía, người bên ngoài lao vào thấy vậy tưởng đám Đạo Tiêu đang ra sức bảo vệ Thiên Long.
Mọi người không để ý nhiều lập tức lục tung cái đại điện này lên, hai lão già Hỏa Quân và Hỏa Âm lão quái thấy Thiên Long mặc đồ phái Thiết Giáp Môn lại còn được đám đệ tử kẻ thù bảo vệ, họ liền nghĩ tên đó đích xác là đệ tử chân truyền của tên cầm thú đó, không hai lời hai lão ra sức lao đến toàn lực tấn công.
Nơi đây có đủ đệ tử ba phái, thế nhưng phái nào cũng có kiêu ngạo riêng, không giao du hay hỗ trợ nhau gì, mệnh phái nào phái đó sống, khi thấy đám Đạo Tiêu bị tấn công hai phái còn lại mặc kệ hết, càng tốt, đỡ được mấy tên tranh giành đồ.
sai lầm của Thiên Long là mặc đồ của phái Thiết Giáp Môn, nhưng không mặc thì cậu ta không được vào mật địa, phải thế nào mới được vào chứ, khi nãy Thiên Long cũng quên béng không kịp bỏ bộ đồ ra, làm Thiên Long bây giờ rơi vào tình cảnh hiểm hóc vô cùng.
- bảo vệ tiểu đệ!
Đạo Tiêu hét lớn, mọi người liền theo kế hoạch bảo vệ Thiên Long bên trong, họ lao lên tấn công hai lão già.
- ngu muội.
Hỏa Quân lão quái hừ lạnh, với thực lực cả đám đó lão vả một cái thôi, chạy còn không chạy bày đặt phản công lại.
Ầm...
Bị một trưởng bay ra sau, đám Đạo Tiêu tức thì chuyển thế chạy đi, mỗi người một đường chạy tụt quần, hiện tại còn bốn người, chạy bốn hướng khác nhau, hai lão già rượt thì hai chết hai sống, bây giờ bốn bọn họ chỉ cầu nguyện hai lão già kia đừng rượt phải mình.
Hai lão già thấy vậy phân vân vô cùng, tình thế hiện giờ nên rượt đám nhóc đó hay giết tên đang ngồi trên kia trước đây? Chợt hai lão điên tiết nhìn lại hướng Thiên Long thì không còn ai ở nơi đó nữa, người đã biến mất, chuyện gì xảy ra vậy?
Thiên Long đâu phải kẻ ngu, thấy một đống sát khí nó tập chung vào mình cậu ta lập tức tỉnh lại, nhìn đám Đạo Tiêu bày kế thành công tý thì cậu ta thổ huyết tại chỗ.
Chạy ra nhanh Thiên Long chạy bừa một hướng, không có gì xảy ra thì hiện tại người chạy vào quá đông Thiên Long có thể lẻn ra một cách không ai biết.
Chạy lên trên thành công Thiên Long như một ảo ảnh lao ra khỏi động, không dừng lại cậu ta tiếp tục một đường phía đông chạy thục mạng.
Chạy đến một vách núi Thiên Long thấy một cái lỗ nhỏ ở xa xa, vội vã lao vào động trú ngụ, vừa vào bên trong Thiên Long lập tức ngớ ra, bên trong không ngờ lại có người quen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.