Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 121: Tuyết Hàn Mặc Lão Hồ Ly




Tuyết Hàn Mặc chuẩn bị một bình ngọc to bằng hai đầu ngón tay thôi, đổ thêm một chút Nữ Nhi Tửu vào, sau đó lấy một chút bột phấn nạo ra từ Thạch Nhũ Sinh Mệnh đổ vô, lập tức đóng nắp lại, sau đó đích thân cậu ta đem bình tửu ngọc đó đến Thiên Lôi phủ.
Đời người được nếm một chút Thạch Nhũ Sinh Mệnh còn hỏi gì nữa, Tuyết Hàn Mặc rất keo, Sinh Mệnh Chi Tuyền cậu ta có đầy ra đó, vậy mà lại nạo Thạch Nhũ, Tuyết Hàn Mặc còn cảm thấy như vậy là quá được rồi.
...
- đêm qua là một đêm đại kiếp!
- đúng vậy, nghe nói Nhị và Tam trưởng lão Thiên Lôi bang vì làm nhiệm vụ mà chết thảm.
- quá kinh khủng, ta lập tức muốn đến phủ họ xem tận mắt...
- đi ta cùng các ngươi đi.
...
Sáng hôm sau toang bộ miền bắc Cam Túc loạn lên như hổ mất xích, người thường không nói, toàn bộ võ giả nơi đây đã náo loạn lên hết rồi, mạng đã bị phong tỏa nên thông tin không thể chuyển ra bên ngoài được, chính quyền nơi đây bị Thiên Lôi bang nắm trong tay, một lệnh phong tỏa truyền ra là như kiểu Miền Bắc Cam Túc về với thời càng long.
Ngoài cổng nơi ở của Nhị và Tam trưởng lão võ giả nghẹt đường, có rất nhiều cậu bé cô bé ngưỡng mộ hai lão già đó, đám nhóc nơi đây chỉ cầu sau này thực lực thật cao được nhận vào làm võ sĩ nơi đây, vậy đó vinh quang gia tộc, nay hai lão chết để cho đám nhóc đang tuổi chập chững luyện khí luyện thể mất đi cái đích.
Lập tức tin truyền đến tai Thiên Lôi bang chủ, vị bang chủ này đích thân đến viếng thăm hai lão già.
Tang lễ thì làm có gì vui, Tuyết Hàn Mặc đến một chút cũng cáo lui về, Tuyết Hàn Mặc không về thẳng nhà mà đến hẳn nơi ở của Thiên Lôi bang chủ, dọc đường đi cậu ta còn hái hoa bắt bướm đủ thể loại, nói nơi đây cằn cỗi thế nhưng cũng chỉ tùy chỗ thôi a, vẫn có thành phố loại 2, loại 3, đi trên dãy phố hoa lệ Tuyết Hàn Mặc không cưỡng lại được các tiểu mỹ nữ cứ hút hồn hắn, biết là xinh vậy có chủ hết rồi nhưng Tuyết Hàn Mặc vẫn tự cho mình gọi chiêm ngưỡng sắc đẹp.
Đến biệt thự nơi Thiên Lôi bang chủ ở thì trời đã xế chiều, giờ này bang chủ nhất định đã viếng về tới rồi, Tuyết Hàn Mặc gặp một tên gác cổng ở ngoài khách sáo nói:
- huynh đệ, ta có việc đến thỉnh bang chủ có tý việc!
Tên thị vệ nhìn Tuyết Hàn Mặc mặt trắng như tuyết búng còn ra sữa, khinh thường nhìn nửa con mắt:
- ngươi con nít có biết nơi đây là đâu không? Bang chủ mà ngươi muốn gặp là gặp được ư?
Tuyết Hàn Mặc nhíu mày khó chịu, khách đến già trẻ gì chả là khách, một tên gia đinh mà cũng giám không coi ai ra gì, vớ vẩn thật.
Cậu ta lôi ngọc bài trưởng lão ra, ném cho tên gia đinh phất tay quay người hừ lạnh.
Tên gia đình cầm ngọc bài trong tay mà chân run còn hơn máy cày, cả tổ tiên nhà hắn gặp trưởng lão còn phải quỳ lạy vã hết nước bọt ra mà nịnh, không ngờ bản thân hắn lại dám ngang nhiên chửi trưởng lão, cái này điên rồi, hắn lắp bắp:
- trưởng... trưởng... trưởng lão, ta... ta lập tức đi báo cáo bang chủ!
Nói xong hắn chạy mất bóng, Tuyết Hàn Mặc cười đểu tý, trên đời này quyền lực là nhất, hèn chi... haiz... nhắc lại chỉ buồn.
- mời trưởng lão vào trong!
Lúc sau tên gia đinh chạy hộc hộc ra mời Tuyết Hàn Mặc vào như mời phật sống, không nhiệt tình không được, mạng sống cả đó, nếu như trước mà nói chuyện với vị trưởng lão khác mà như vậy, chắc mai không còn trên đời này nữa rồi.
Vào trong đại sảnh thấy Thiên Lôi bang chủ đang buồn rầu ngồi trên, Tuyết Hàn Mặc làm lễ:
- Bái Kiến Bang Chủ!
- không cần đa lễ, ngồi xuống trước đi!
- dạ.
Vừa ngồi chưa kịp nóng đít Tuyết Hàn Mặc vội hướng Thiên Lôi an ủi:
- Bang Chủ bớt đau lòng, đây nhất định là ai đó bày kế ly gián các vị trưởng lão, tình cảm Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão trước nay thắm thiết nồng đậm, không thể nào mà tự giết nhau tới nông nỗi hôm nay được.
Chuyện gì thì chuyện cứ phải xoa xoa cho vấn đề này bớt nóng một chút, mới hôm nào trên đại điện Tuyết Hàn Mặc còn khen ba lão già đó thương nhau như chân như tay, mà hôm qua lạo giết nhau tới mức lưỡng bại câu thương, như vậy có vẻ sai sai.
- haiz... Đại trưởng lão thật hồ đồ, cớ gì mà dẫn đến như ngày hôm nay chứ?
Thiên Lôi bang chủ thở dài đau lòng, các cánh tay đắc lực của hắn dần rụng hết như cua rụng chân, hỏi không đau lòng có được không?
- bỏ qua chuyện đó một bên, hôm nay ta đem đến cho Bang chủ một chút lòng thành đây.
Tuyết Hàn Mặc lập tức vào vấn đề, đem bình ngọc ra để trước mặt bang chủ, mở nhẹ nắp ra, một mùi rượu nồng, trong đó mang theo nồng đậm khí mát lạnh, hít thôi đã khiến Thiên Lôi bang chủ rục rịch nguyên khí trong người.
cạch cạch...
Hắn vội cầm bình ngọc lên, hít một hơi thật sâu như nghiện hít ma túy, mắt hắn trợn trừng ra còn hơn bị sốc thuốc, thấy biểu hiện đó Tuyết Hàn Mặc cười ấm lòng, may mà mình lại đoán đúng, tên này đích thị là sâu rượu.
Thiên Lôi bang chủ lập tức hướng Tuyết Hàn Mặc hỏi gấp gáp:
- nói mau, rượu này là rượu gì?
Tuyết Hàn Mặc thản nhiên nói:
- đây là rượu ta đấu giá ở chợ đêm, thứ trong này ta đã pha ra mười lần nước rồi.
- cái cái gì? Mười lần nước mà mùi vị còn hơn rượu ngàn năm ủ, ngươi có chém gió không vậy?
Thiên Lôi bang chủ hoàn toàn nghi ngờ Tuyết Hàn Mặc, hắn đã uống rượu từ lúc còn chưa cai sữa mẹ, thế gian này rượu hắn chưa uống đếm chưa hết hàng đơn vị, vậy mà Tuyết Hàn Mặc gầm cái nói nước thứ 10, vậy... vậy nước thứ 1 thì nó là cái thể loại gì hả?
- ta nói đùa ngài làm gì! Nếu ngài thích ta sẽ tặng ngài nguyên một vò nước đầu luôn, coi như an ủi ngài vừa mất hai cánh tay đắc lực của phái.
Thiên Lôi bang chủ dơ ba ngón tay gấp gáp nói:.
- ba vò... ba vò được không?
Tuyết Hàn Mặc một đầu hắc tuyến, mẹ ngươi chứ, giữ chút liêm sỉ bang chủ được không hả, cậu ta lắc đầu như quay:
- ta có mỗi một vò, ngài bảo ta đào đâu ra hai vò nữa?
- được được... một vò cũng được.
Tuyết Hàn Mặc nhíu mày nói với Thiên Lôi bang chủ:
- rượu này ta cảm thấy rất độc, ngài mỗi ngày chỉ nên nhấp một ngụm thôi, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể ngài.
- haha... ngươi không phải lo, rượu ngon đương nhiên có tác dụng phụ, ta tự biết phối hợp uống.
Tuyết Hàn Mặc cáo từ ra về, trong đêm cũng chuyển đến vò rượu có chứa một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, Tuyết Hàn Mặc nào phải kẻ điên kẻ khùng đi an ủi người ta, hắn đã cho cả tấn kịch độc vào rượu rồi, Độc này dưới Hóa Thần uống ít không sao, còn Hóa Thần mà uống thì nó sẽ bào mòn lục phủ ngũ tạng dần dần mà chết.
- - haiz...
Tuyết Hàn Mặc thở dài một tiếng, vậy là một cao thủ Hóa Thần cảnh vì đam mê mà chết, một cái chết vô cùng đáng khinh.
Thời hạn Thiên Lôi bang chủ chết chỉ là thời gian bình rượu kia cạn hết, nếu Tuyết Hàn Mặc mà cho Thiên Lôi bang chủ uống say một bữa rồi ra tay giết thì có phải dễ không?
Sai... Sai hoàn toàn, nếu làm vậy mạng Tuyết Hàn Mặc khó sống qua sáng hôm sau, bởi thân thể Hóa Thần cảnh nó đã vượt mức sắt đá, không phải Hóa Thần thì đừng mong làm sước được da thịt của Hóa Thần, cho Tuyết Hàn Mặc cây đao chục tấn cũng không làm ăn gì được da thịt của một vị Hóa Thần cảnh, đã thế thì thôi, bên cạnh Thiên Lôi bang chủ còn có rất nhiều hộ vệ trong tối, đùa chứ đụng vào Thiên Lôi ngu ngốc kia coi có bị xử lý luôn không?
Trong đêm Thiên Thần Tử đột nhập vào Hồng Phúc phủ tuyệt sát luôn Hồng Phúc Công, để lão này vượt qua kiếp nạn nhất định sẽ đột phá, như vậy kế hoạch đổ xông đổ bể, Tuyết Hàn Mặc thuộc cục tình báo, phải có sắp xếp các con số và dữ liệu khó khăn nên cậu ta nhận việc tình báo, sáng hôm sau Tuyết Hàn Mặc công bố Đại trưởng lão thương nặng không qua khỏi nên vẫn lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.