Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 25: Từ Phủ - Cây Cỏ Phá Hoại






Vừa dứt lời, Tinh Hà thầm nghĩ không ổn, lập tức bịt kín miệng, thật cẩn thận lui về phía sau Bạch Hành.
Thảm rồi.
Che dấu lâu như vậy, thế mà lại lỡ miệng, cái này lúc trở về nên giải thích như thế nào cho tốt đây.
Nhưng mà Bạch Hành cũng không cho Tinh Hà cơ hội làm bộ như không có việc gì, hắn quay đầu lạnh nhạt vạch trần nói: "Là năm mươi hai năm." (ý Bạch Hành là 43.752 năm, mà Tinh Hà nói có 43.751 năm, thiếu mất 1 năm ròi)
Tinh Hà: "............"
Không biết là vì sao, có lẽ là sợ Tinh Hà không hiểu, Bạch Hành còn "cố ý" giải thích nói: "Lúc ngươi ở trong bụng mẹ mười tháng, ta vẫn còn đang sống."
Tinh Hà: "............" Ta không cần mặt mũi sao!
Mà thừa dịp Bạch Hành cùng Tinh Hà nói chuyện, Từ Tư An cầm lấy Quỷ Linh Thảo rồi lén lút trốn đi, kết quả vừa mới đi đến bên cửa sổ đã thấy Bạch Hành quăng tới ánh mắt, tiếp theo lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy trốn được sao?"
Từ Tư An: "......" Đương nhiên không, nhưng......!ai sẽ ngồi chờ chết??
Từ Tư An cảnh giác liếc nhìn Bạch Hành một cái, sau đó la lớn: "Phương Khuê!!!"
Thanh âm the thé như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta, cả người Tinh Hà đều bị một giọng này của Từ Tư An gọi cho ngây ngốc, cảm giác hai lỗ tai tạm thời bị điếc.
"Đây là quỷ khóc sói gào trong truyền thuyết sao??" Tinh Hà khó chịu xoa xoa lỗ tai của mình, cảm giác được thính lực đang dần dần khôi phục.
Bạch Hành không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Từ Tư An và bảo vệ Tinh Hà ở phía sau thật tốt.
Không lâu sau, "rầm!!" một tiếng, Phương Khuê trực tiếp đá tung cửa, nhanh chóng lao tới trước mặt Từ Tư An, bảo vệ nàng sau lưng mình.
Tinh Hà thật sự không quá kinh ngạc, y đã sớm lường trước được nữ quỷ cùng Phương Khuê là một bọn, chẳng qua......!tư thế chuẩn bị bảo vệ thê tử này......!
Từ từ!
Tinh Hà nhìn Bạch Hành cũng trong tư thế bảo vệ tương tự ở trước mặt, trong lòng phức tạp khó hiểu.

Nhưng theo đạo lý mà nói, Phương Khuê không nên xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn lại xuất hiện, xem ra Tư Mệnh bên kia đã có chút phiền phức.
Lấy thực lực của Phương Khuê cùng nữ quỷ, Bạch Hành dư dả đối phó với hai người này, nhưng lấy thực lực của Tư Mệnh phải đối phó với ngàn vạn ác linh thì khó hơn rất nhiều.
Tinh Hà tất nhiên không thể không màng tới an nguy của Tư Mệnh, vì thế lui về phía sau một bước, cau mày nói với Bạch Hành: "Bạch Hành, ta đi giúp Huyền Thanh."
Trong mắt Bạch Hành hiện lên một tia do dự cùng lo lắng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tinh Hà vừa mới rời đi, quanh thân Bạch Hành liền toát khí chất hung ác và tàn nhẫn, bình thường Bạch Hành luôn mang theo khí tức lạnh lẽo, ánh mắt xa cách và thờ ơ, giống như đặt mình ở ngoài thiên địa, vạn sự chớ quấy rầy.
Nhưng hiện giờ, trên người Bạch Hành không còn sự thờ ơ lạnh nhạt kia nữa mà tràn ngập hơi thở tử vong, trong cơn hoảng hốt có thể thấy được vô số ác linh chết dưới kiếm của hắn, muốn nói hiện tại Bạch Hành nhìn qua cực kỳ giống như ma đầu giết người, không ai không tin......!
Phần lớn Thần tộc đều tu luyện bằng tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa, lấy lòng từ bi tạo phúc cho thương sinh, tu thân dưỡng tính, nhưng giống như Bạch Hành, chính tay chém ngàn vạn ác linh, lấy sát phạt, trừng ác, trảm ma mà tạo thành chiến thần, thiên cổ tới nay vẫn là người đầu tiên.
Thẳng đến lúc này, An Vãn mới ý thức được mình và Bạch Hành cách nhau một trời một vực, nhưng trong tiềm thức luôn có âm thanh của nam nhân đang nói với nàng, nhất định phải lấy được Quỷ Linh Thảo!
Hai mắt An Vãn nháy mắt đỏ bừng, nhưng vừa muốn lao ra đã bị Bạch Hành vung tay lên, đẩy lùi mười bước, đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi.
Không có cách nào tới gần, lại đánh không lại, nhưng dù thế nào Quỷ Linh Thảo này cũng phải mang đi, trong mắt An Vãn tràn ngập hung ác, mở miệng nói: "Nếu ngươi giết ta, Từ Tư An cũng sẽ chết!"
Phương Khuê lau đi vệt máu trên khóe miệng, cũng rất khó chịu, ánh mắt rối rắm nhìn Bạch Hành, lại xoay người nhìn An Vãn, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục che chở trước mặt An Vãn.
Lúc Bạch Hành cởi dây xích cho Phương Khuê cũng đã thuận tay phá giải khống chế của người nọ, mọi việc bây giờ Phương Khuê làm tất đều là ý muốn của hắn.
"Vậy thì sao?" Bạch Hành hừ lạnh một tiếng, không để bụng.
Bạch Hành lạnh băng nói từng chữ từng chữ một đánh vào trong lòng An Vãn, làm nàng giống như rơi vào động băng vạn dặm, vô số cảm giác sợ hãi bùng nổ trong lòng: "Ngươi......!ngươi giết......!Từ Tư An, chính là làm trái với thiên quy......"
Thần tộc không được lạm sát kẻ vô tội, đây là quy định của tam giới mỗi người đều biết, cũng là lý do một vạn năm trước Trọng Tà bị Bạch Hành Đế quân giết chết, khi Bạch Hành chưa chịu một chút trừng phạt nào, thế nhân đều cho rằng Trọng Tà có tội.
Bạch Hành lúc này không để ý lời An Vãn, chậm rãi kề Nguyệt Trừng bên môi, tùy thời chuẩn bị thổi nó.
Phương Khuê vào đúng lúc này đột nhiên xoay người, cướp đi Quỷ Linh Thảo trong tay An Vãn, ném về phía Bạch Hành.
Sự tình diễn ra quá nhanh, đến khi An Vãn phản ứng lại thì Bạch Hành đã bắt được Quỷ Linh Thảo mà Phương Khuê nén qua, nàng tức khắc giận dữ bóp chặt cổ Phương Khuê, hai mắt đỏ bừng: "Phương Khuê! Ngươi đang làm cái gì!!"
"Khụ khụ khụ......" cảm giác hít thở không thông tràn vào đại não Phương Khuê, móng tay còn lại của An Vãn lần nữa dài và nhọn ra, đã không rảnh lo Bạch Hành còn ở một bên, phẫn nộ che mờ lý trí, giơ tay lên muốn đâm vào tim Phương Khuê.
"Vãn......!Vãn Nhi......" Phương Khuê chậm rãi nhắm mắt lại, không có bất kỳ phản kháng nào.
Bạch Hành không nghĩ đi quản việc này, nếu Quỷ Linh Thảo đã cầm được trong tay, hắn chỉ lo rời đi là được, nhưng vừa mới xoay người bước ra một bước thì nhớ tới cái tính tình kia của Trọng Tà, nếu y gặp phải tình huống này khẳng định sẽ không ngồi yên, cho dù mỗi lần ngoài miệng đều nói cái gì mà không liên quan đến ta, nhưng sau lưng lại nhịn không được trộm đi giúp đỡ, nếu y biết mình mặc kệ An Vãn giết người, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu một lúc lâu.
Trong lúc hô hấp, Bạch Hành đã đưa ra quyết định, hắn thu hồi bước chân xoay người lại đối điện với hai người kia, sau đó vung tay lên, một đạo hàn khí chuẩn xác đánh lên cánh tay An Vãn, trong nháy mắt An Vãn ăn đau, buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Phương Khuê.
"Khụ khụ khụ!" Đột nhiên hít thở được không khí mới mẻ, Phương Khuê ngã ngồi trên mặt đất hít từng đợt từng đợt không khí, có chút khó hiểu mà nhìn Bạch Hành ra tay.
Bộ dạng hắn rõ ràng hoàn toàn không để bụng sống chết của chúng ta, hiện giờ sao lại ra tay đã cứu ta??
Nhưng giải thích là không có khả năng.
Ngân quang chợt lóe, hai sợi chỉ bạc xuất hiện trói chặt Phương Khuê và An Vãn.
Hiện giờ phong ấn của Quỷ Linh Thảo đã giải, Bạch Hành đã làm xong việc mình muốn làm, vì thế tiến lên vài bước, đứng trước mặt Phương Khuê, đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán một cái, dễ như trở bàn tay rút hồn phách Phương Khuê ra, cất vào một cái lọ.

An Vãn!: "............" Cho nên hắn vẫn luôn chơi đùa chúng ta sao??
Hắn hoàn toàn có thể ở ngày đầu tiên phát hiện Từ Kỳ An bị quỷ tộc chiếm thân lôi Phương Khuê ra??
An Vãn chỉ cảm thấy mình giống như bị đùa bỡn, lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực, mở to mắt trừng Bạch Hành: "Ngươi quá vô sỉ!!"
Bạch Hành: "............"
"Rõ ràng lúc trước ngươi có thể bắt được chúng ta! Ngươi muốn chờ ta thay ngươi phá giải phong ấn đúng không?!!" Gương mặt An Vãn dữ tợn, tức giận đến mức phải nhảy dựng lên cắn người.
"Đúng vậy."
An Vãn: "......"
Được đến đáp án khẳng định, ngược lại An Vãn bị trọc tức đến ngây người, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết tiếp theo mình muốn làm gì.
Bạch Hành lười nói chuyện với nữ quỷ này, đi đến trước mặt nàng, đầu ngón tay động một chút rút hồn phách của nàng từ trong thân thể Từ Tư An ra, cho vào trong một cái lọ khác.
Vừa mới làm xong mọi chuyện, Từ lão gia vẫn luôn nằm bất tỉnh từ từ tỉnh lại, thời điểm đúng lúc đến kỳ lạ, đầu tiên là chết lặng nhìn miệng vết thương đã không còn chảy máu của mình, sau đó quay đầu thấy cách đó không xa nữ nhi đã hôn mê bị một sợi chỉ bạc trói lại, trong chốc lát vẫn chưa lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "Bạch......!Bạch Hành......!công tử, Tư......!Tư An nó cũng?"
"Ừ."
Sau khi nghe được Bạch Hành trả lời thẳng thắn không chút do dự, Từ lão gia không chịu nổi, thiếu chút nữa lại ngất xỉu: "Ta......!ta đã tạo nghiệp gì đây......"
Chờ Từ lão gia khóc lóc một lúc lâu, Bạch Hành mới nghĩ có lẽ mình cần giải thích một chút, vì thế nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ta đã lấy quỷ hồn trên người bọn ta ra rồi."
Từ lão gia: "......" Thế......!vì sao không nói sớm?
Từ lão gia nhìn Từ Tư An và Từ Kỳ An, sau khi xác nhận hai người chỉ là hôn mê bất tỉnh mới cẩn thận mở miệng hỏi: "Bạch công tử, những người còn lại bây giờ như thế nào, lúc trước ta nghe quỷ hồn kia nói muốn phá phong ấn, đưa tới vạn quỷ, hiện tại......"
"Hiện tại vạn quỷ đang ở trong viện nhà ông.
" Bạch Hành mặt không biểu tình đáp.
Từ lão gia: ".................."
"Bạch công tử, Quỷ Linh Thảo kia thật sự là điềm xấu, còn mang đến tai họa cho nhà chúng ta, có thể thỉnh cầu Bạch công tử lần cuối giúp lão phu một chút, đem Quỷ Linh Thảo đi càng xa càng tốt......" Từ lão gia đau lòng nhìn nữ nhi của mình vì Quỷ Linh Thảo mà phải chịu tội, sắp tới cửa hàng của Từ gia cũng bởi vì những việc này mà bị lỗ không ít, một mớ hỗn độn này làm cho ông sứt đầu mẻ trán.
Tất cả đều do thứ này giở trò quỷ, cái gì mà đồ gia truyền! Đúng là tai họa, Từ lão gia không bao giờ muốn nhìn thấy cây cỏ vô dụng kia nữa.

Huống hồ Quỷ Linh Thảo này có lợi rất ít với con người, hầu như đối với quỷ tộc mới có tác dụng lớn, ông là một người phàm, đâu cần đến thứ này chứ.
"Được, ta sẽ xử lý." Bạch Hành xoay người, đi ra ngoài cửa.
"Bạch công tử, ngài muốn đi đâu?" Từ lão gia chạy theo sau Bạch Hành ra ngoài, kết quả vừa mới ra tới cửa thì thấy ngàn vạn ác linh trôi nổi trên bầu trời.
Từ lão gia: "......"
Bạch Hành nhìn ngàn vạn ác linh kia, chỉ cau mày, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không làm.
Sau đó có một mũi tên dài màu tím xuyên phá bầu trời, mang theo uy áp cường đại xé gió mà đi, ở trên bầu trời hóa thành vô số ánh sao, đánh vào trên người những ác linh, nháy mắt đã tiêu diệt hơn phân nửa chúng nó.
Tay Bạch Hành đặt ở cửa tự giác nắm chặt lại, nhìn những ánh sao trên bầu trời chậm rãi tiêu tán, trong lòng tràn ngập cảm giác không nói lên lời.
Có chút khổ sở, lại có chút chua xót.
Rõ ràng là lúc nên vui mừng, lại giống như vạn năm chờ đợi cùng dày vò, mất đi rồi lại không dễ dàng tìm được đột nhiên nổ tung, khiến cho đôi mắt Bạch Hành hơi hơi đỏ lên.
Trọng Tà......!
Ta ở trong Hàn Uyên ngàn năm, nếm hết nỗi khổ nhân gian, tự thấy rằng vạn vật thế gian không thể làm lòng ta dậy sóng.
Nhưng thì ra là, chẳng qua ngươi chưa xuất hiện mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cho nên Trúng Tà thảm nhất sao?
No No No, Hành Hành siêu đáng thương
Ta không ngược, ta thật sự không ngược (:3_)_
Chương sau, Trọng Ác vẫn luôn sống trong miệng người khác muốn xuất hiện rồi hì hì hì (ˉεˉ)...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.