Ma Quân, Hắn Bị Lật Xe Rồi!

Chương 3: Gặp Lại Tiên Tôn





Lúc này trong phòng có tiếng trò chuyện loáng thoáng truyền đến, Quý Thẩm lỗ tai rất thính, nghe được rất rõ ràng.
“Tiên sư, nói ra thì thật tiếc nuối, Sơ Ngôn sau khi bị bệnh nặng thì linh lực mất hết, sợ là không có với duyên Liên Hoa Môn.
Thân già này cũng thật sự không còn mặt mũi nào đem nó đưa tới đó.”
Thẩm Thiên Vận thở dài một hơi, sau đó uyển chuyển nói, “Nhưng mà khuyển tử Sơ Thành mấy năm nay vẫn luôn cần cù và siêng năng luyện công, hiện tại đã đột phá đến tầng thứ ba, thân già này cho rằng miễn cưỡng bước qua cửa……”
“Thẩm huynh quá khiêm nhường rồi, Sơ Thành cùng Sơ Ngôn đều là những đứa nhỏ cực kỳ ưu tú, đủ khả năng tham gia vào kì kiểm tra tuyển chọn đầu vào…… Đương nhiên nếu chính Sơ Ngôn có khác tính toán khác cho mình thì không nói, Liên Hoa Môn cũng hoàn toàn không ép buộc.” Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
Quý Thẩm liếc mắt nhìn gã sai vặt kia một cái, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Nói cho ngươi  biết một bí mật, bổn thiếu gia hôm nay không chỉ có có thể bước qua cánh cửa này, còn có thể bước vào Liên Hoa Môn mà đại thiếu gia đến nằm ngủ cũng mơ thấy ~”
Gã sai vặt kia còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy được lời từ người bên trong truyền ra, nhanh chóng hạ lệnh cho Thẩm Sơ Ngôn bước vào đại sảnh.
Quý Thẩm buông tay: “Nhìn đi, ta nói có phải không?”
Tay cầm quạt còn cố chấp đẩy người gã sai vặt đang sửng sốt sang một bên, sải bước đi vào, cất cao giọng nói: “Không cần phải tìm, bổn thiếu gia tới rồi đây.”
Bên trong đại sảnh, Thẩm Thiên Vận cùng một nam tử áo xanh phong thái tiên nhân ngồi ở thượng vị, còn Ngọc Tố Tâm, Thẩm Sơ Thành ngồi ở một bên.
Hay lắm, tất cả mọi người đều ở đây, trò hay có thể bắt đầu biểu diễn.
Thẩm Sơ Ngôn thoải mái đi vào, cung kính chắp tay chào: “Sơ Ngôn xin được ra mắt tiên sư, tiên sư chính là tới để chủ trì công đạo cho tại hạ sao?”
Mi Thẩm Thiên Vận hơi hơi vừa nhíu lại đang muốn nói cái gì đó, Thẩm Sơ Thành đã cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà chủ trì công đạo? Nhà họ Thẩm chúng ta có nợ ngươi cái gì sao?”
“Nhà họ Thẩm tất nhiên không nợ ta, nhưng người làm đại ca như ngươi lại nợ ta rất nhiều.” Thẩm Sơ Ngôn buồn bã nói.
Ánh mắt Thẩm Sơ Thành lạnh lùng: “Ồ? Ta nợ ngươi cái gì?”
Quý Thẩm lại không hề nhìn gã, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người thanh y nam tử.
Nam tử kia vẫn ngồi ở chỗ kia như thể là có tám ngọn gió cũng không lay động nổi, lẳng lặng đánh giá thiếu niên không kiêu ngạo, không siểm nịnh trước mắt.
Thiếu niên này bộ mặt thanh tú, trên người mặc một bộ y phục xanh đặc biệt hợp với hắn, hắn có một đôi mắt to, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, trong trẻo lại sáng chói.
Giờ phút này thiếu niên kia tuy rằng cực lực muốn duy trì bình tĩnh, nhưng bàn tay run nhè nhẹ lại tiết lộ cảm xúc.
Thanh y nam tử bình tĩnh thu vẻ lo lắng của thiếu niên vào trong mắt, âm thanh của người này chậm rãi: “Nếu ngươi quả thực có oan khuất, ta sẽ tự thay ngươi chủ trì công đạo.”
Nghe được câu nói đảm bảo này, Thẩm Sơ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, dừng lại một chút, rồi sau đó lẳng lặng tung ra một trái bom: “Tiên sư, ta cũng không phải vì mắc bệnh mới mất đi linh lực, linh lực của ta là bị người khác cướp đi.”
Một ngữ kinh bốn toà*, Thẩm Thiên Vận đột nhiên đập bàn một cái: “Làm càn, trước mặt tiên sư há có thể để cho ngươi nói năng linh tinh!”
*Một ngữ kinh bốn tòa: Một chữ làm kinh động bốn tòa thành
Ngọc Tố Tâm cũng nhẹ nhàng lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ này, chẳng lẽ là ngươi bị k1ch thích đến mức mất trí rồi, lại soạn ra lời nói dối này để lừa gạt chính mình? Cướp linh lực, chuyện này quả thực chưa từng nghe thấy.”
Thẩm Sơ Ngôn nhìn vẻ mặt của mọi người ở xung quang, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Thành vẫn chưa nói lời nào, khẳng định: “Đúng vậy…… Ta cũng không dám tin, cho đến khi……” Hắn đem miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích kia lấy ra, đưa cho thanh y nam tử, “Tiên sư mời ngài xem miếng ngọc bội này.”
Ngọc Tố Tâm siết chặt ngón tay ở trong ống tay áo, trên mặt lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước: “Đây không phải món quà lão gia tặng ngươi vào ngày sinh nhật sao? Ngươi hoài nghi ngọc mà lão gia cho ngươi có vấn đề?”

Thanh y nam tử liếc mắt một cái liền nhận ra là Uẩn Linh Ngọc* của bổn môn, lặng lặng cầm lấy miếng ngọc bội cảm nhận một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những vết nứt trên miếng ngọc bội, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Miếng ngọc bội này hình như bị người nào đó động tay động chân……”
*Uẩn Linh Ngọc: ngọc chứa linh hồn
Còn không đợi mọi người phản ứng lại, trên tay người này đã hơi dùng một chút sức, ngọc bội vỡ ra dọc theo vết nứt, một viên ngọc nhỏ có cùng màu sắc rơi ra, trên viên ngọc nhỏ này còn có một vệt đỏ mờ mờ.
Thanh y nam tử cầm lấy viên ngọc nhỏ kia, tức khắc cảm giác được linh lực trên người dường như bị hút đi một chút.
Sắc mặt người này hoàn toàn lạnh xuống: “Là Hấp Linh Ngọc.”
Thẩm Sơ Ngôn lẳng lặng nói: “Ngọc này vào một tháng trước bị đại ca đập vỡ, là phu nhân giúp ta lại gắn lại.”
Cả phòng đều tĩnh lặng.
Móng tay Ngọc Tố Tâm cắm sâu vào trong da thịt, trong lòng lại vừa hoảng loạn vừa khiếp sợ, nàng theo bản năng phủ nhận: “Ngươi chớ có ngậm máu phun người, Sơ Thành huỷ hoại bội ngọc của ngươi khi nào? Ta giúp ngươi gắn lại khi nào?”
Thẩm Sơ Ngôn thở dài: “Phu nhân, có thể đem ngọc khí vỡ vụn gắn lại đẹp như thế, trong thiên hạ này sợ rằng chỉ có thể là kỹ thuật chế tác ngọc của Ngọc gia mới có thể làm được.”
Vẻ tươi cười trên mặt Ngọc Tố Tâm rốt cuộc không giữ nổi nữa: “Ta tốt bụng giúp ngươi gắn lại miếng ngọc bội thì có gì là sai chứ? Sợ là ngươi nhân lúc ta gắn lại miếng ngọc bội tự trộm bỏ vào Hấp Linh Ngọc hòng muốn vu oan giá họa cho ta!”
Thẩm Sơ Ngôn chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Ta chỉ là muốn cảm tạ phu nhân gắn lại giúp ta gắn lại mà thôi, khi nào nói phu nhân đem Hấp Linh Ngọc bỏ vào trong?”
Thanh y nam tử lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Hấp Linh Ngọc vừa mới hút của ta không ít linh lực, nhưng mà trong miếng ngọc lại không có linh lực, nếu ta đoán không sai, còn có một viên Nạp Linh Ngọc tương ứng, có tác dụng hấp thụ rồi dời đi linh lực.”
Thẩm Sơ Ngôn làm ra vẻ đột nhiên nhận ra: “Thì ra là thế, tiên sư quả nhiên lợi hại!”
Sau đó ánh mắt rơi ở vào trên người Thẩm Sơ Thành vẫn chưa nói gì, chân thành nói: “Đại ca, trên người của ngươi hắn là cũng đeo Uẩn Linh Ngọc.
Sao không lấy ra đưa cho tiên sư nhìn một cái, nói không chừng bên trong đó không cẩn thận cũng bị cấy vào Hấp Linh Ngọc, đang trộm hấp thụ công lực của ngươi.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Thành đảo loạn né tránh: “Không, không cần, ngọc của ta rất bình thường……”
Thẩm Thiên Vận vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên mở miệng, hạ giọng nói: “Sơ Thành, lấy ra đi.”
Sắc mặt Thẩm Sơ Thành sắc mặt thấp thoáng trắng bệch ra: “Con quên mang theo rồi…… vậy để con trở về lấy!” Dứt lời liền muốn lao đi.
Thanh y nam tử gõ tay một cái, một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích giống của Thẩm Sơ Thành bay tới tay.
Ngọc bội kia tỉ lệ so với của Thẩm Sơ Ngôn rõ ràng tốt hơn, linh khi cũng dồi dào hơn, mà sau lưng miếng ngọc kia có gắn một viên ngọc nho nhỏ màu đỏ như máu.
Miếng ngọc kia màu sắc ấm áp, có linh khí mạnh mẽ, trên mặt còn lưu lại chút tàn dư linh lực của thanh y nam tử, vẫn chưa kịp bị Thẩm Sơ Thành hoàn toàn hấp thụ, đúng là Nạp Linh Ngọc.
Việc đã đến nước này, Thẩm Sơ Thành biết chuyện này cuối cùng giấu không nổi nữa, ngã quỵ trên mặt đất.
Thanh y nam tử lạnh lùng nói: “Cướp đi linh lực của người khác đã là điều đại kị của toàn bộ Tu Tiên Giới, một khi phát hiện tất nhiên sẽ nghiêm trị không tha! Thẩm Sơ Thành sẽ bị giáng một trận thiên lôi để cảnh cáo!”
Nghe được hai chữ thiên lôi, Ngọc Tố Tâm ngất xỉu tại chỗ.
Sắc mặt Thẩm Thiên Vận nháy mắt tái nhợt: “Quân huynh…… trừng phạt này có phải quá mức khắc nghiệt hay không…… Sơ Thành hắn chịu không nổi.”
Thân thể thằng nhóc Thẩm Sơ Thành yếu ớt  như vậy, một trận thiên lôi này gần như có thể đánh gã tới mức hồn bay phách tán, Liên Hoa Môn quả nhiên đủ tàn nhẫn.

Quân Thanh Tùng quay đầu nhìn về phía hắn: “Sơ Ngôn, ngươi muốn như thế nào?”
Quý Thẩm hơi hơi nhướng mày nghĩ:  “Đánh gã đi, việc này chẳng lẽ còn có phải bàn cãi sao? Chẳng phải lúc trước lấy thiên lôi đánh Quý Thẩm hắn không phải rất quyết đoán hay sao?”
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Thanh Tùng, đối phương đang mỉm cười nhìn hắn……
Đây dường như là khảo nghiệm hắn.
Quý Thẩm nội tâm thở dài một hơi, rồi sau đó ngước mắt: “Tiên thượng, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Đại ca tuy rằng cướp lấy linh lực của ta, nhưng…… Hắn dù sao cũng là ruột thịt với ta, bị thiên lôi giáng xuống thật sự quá nặng.”
Quân Thanh Tùng tán thưởng liếc nhìn Quý Thẩm, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Thành, lạnh lùng nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, liền chỉ phế bỏ linh hạch của ngươi để trừng phạt, mà bổn môn cũng sẽ không thu nhận hạng người trộm cướp đi linh lực của người khác.
Thiên Vận huynh, xin thứ lỗi.”
Huỷ bỏ linh hạch? Hủy bỏ tư cách nhập học? Đầu óc Thẩm Sơ Thành trở nên trống rỗng.
Linh hạch bị phế, gã cả đời đều không thể tu luyện, cắt đứt cơ hội bước vào Liên Hoa Môn.
Vậy thì gã sao còn có thể trở nên nổi bật, gã cùng với phế nhân có gì khác nhau?
Nhìn Thẩm Sơ Ngôn trước mặt, trong lòng bùng lên từng cơn lửa giận không tên: “Đừng ở nơi này giả mù sa mưa, làm người tốt, nhất định là ngươi hãm hại ta!” Hắn hạ quyết tâm có chết cũng không thừa nhận.
Thẩm Sơ Ngôn rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói ta hãm hại ngươi, ta cố ý phế bỏ linh lực tầng thứ năm của mình, tự biến thành mình thành phế nhân, chỉ để hãm hại ngươi, để ngươi đột phá tầng thứ ba?”
Quân Thanh Tùng lúc này lần thứ hai mở miệng: “Linh lực của ngươi thật ra còn có biện pháp để tìm về.
Tuy rằng không thể tìm về toàn bộ, nhưng là ít nhất có thể đạt tới tới tầng thứ hai.”
Thẩm Sơ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu: “Có biện pháp gì?”
“Hấp thụ toàn bộ linh lực trên người gã.”
Thẩm Sơ Ngôn bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin nổi nhìn kia thanh y nam tử: “Ngài……”
Thanh y nam tử kia đem hai miếng ngọc vứt cho hắn, “Quyền lựa chọn nằm ở trong tay ngươi, ngươi có thể lựa chọn hấp thụ linh lực của hắn, cũng có thể lựa chọn tiếp tục làm một phế nhân.”
Thẩm Sơ Ngôn theo bản năng mà bắt được, ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Thành đang hoảng sợ, rồi sau đó nhìn hai miếng ngọc trong lòng bàn tay ngây người.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ hoang mang, rồi sau đó lại dần dần kiên định, nhìn ra được hắn đã trải qua một phen đấu tranh tâm lý khốc liệt.
Qua một lúc lâu hắn nhắm mắt lại, giơ tay ném trả lại ngọc.
“Đa tạ ý tốt của tiên sư, nhưng mà ta làm việc có nguyên tắc của mình.
Hấp thụ linh lực của người khác, loại chuyện này, thứ cho vãn bối làm không được.”
Quân Thanh Tùng bỗng nhiên cười to đứng dậy, hướng về phía Quý Thẩm gật đầu, “Ta quả nhiên không nhìn lầm, Sơ Ngôn, ngươi có bằng lòng vào Liên Hoa Môn không?”
Thẩm Sơ Ngôn chần chờ nói: “Tất nhiên là sẵn lòng, nhưng linh lực của ta……”
Quân Thanh Tùng cười xua xua tay: “Liên Hoa Môn nhận người cũng không lấy chuyện linh lực cao hay thấp làm tiêu chuẩn duy nhất, ngươi tâm địa thiện lương lấy ơn báo oán, tâm tính này cực kỳ đáng quý.”
Người nọ đi tới, vỗ vỗ vai Thẩm Sơ Ngôn: “Đi thôi, chúng ta sẽ đi tới Liên Hoa Môn ngay thôi.”
Trên mặt Quý Thẩm vui sướng kinh ngạc, còn trong nội tâm lạnh lùng trào phúng một tiếng, lấy ơn báo oán? Tu Chân Giới quả nhiên vẫn là thích loại tiểu xảo này, mà Ma Quân đại nhân như hắn từ trước đến nay làm việc luôn theo đuổi tiêu chí ăn miếng trả miếng.
Linh hạch của Thẩm Sơ Thành bị phế thì không khác gì phế nhân, như vậy gã cũng chả khác nào đã chết, hắn tất nhiên không cần làm thêm chuyện gì.
Rốt cuộc hắn cũng lười so đo với một thằng nhóc, quá hạ thấp thân phận của hắn.
“Thẩm Sơ Ngôn, bổn tọa thay ngươi rửa hận, ngươi có thể an giấc ngàn thu.
Còn thân xác này của ngươi, liền tạm thời để bổn tọa từ từ trưng dụng một chút.”
……
Quân Thanh Tùng vừa ra khỏi cửa liền bịt kín mắt hắn bằng một mảnh lụa mỏng màu xanh, sau đó mang theo hắn đạp mây bay lên.
Tuy rằng mắt Quý Thẩm không thể nhìn thấy, nhưng là vẫn là có thể phán đoán ra đại khái phương hướng.
Đây cũng không phải hướng đi tới Liên Hoa Môn, Quân Thanh Tùng là muốn dẫn hắn đi chỗ nào?
Bay đại khái có một canh giờ, Quân Thanh Tùng rốt cuộc dừng lại.
Quý Thẩm ở trong lòng yên lặng tính toán một chút, sau đó liền biết được vị trí của mình, bọn họ hiện tại hẳn là ở trên biển Vân Tức.
Căn cứ theo tình báo của Ma Giới, hang ổ Liên Hoa Môn nằm trên biển Vân Tức, nhưng nơi này quanh năm được kết giới bảo vệ, bởi vậy không phải đệ tử bổn môn khó có thể tìm ra tung tích nơi này……
Quân Thanh Tùng là muốn đem hắn đưa lên núi Liên Hoa?
Trong mắt Quý Thẩm hiện lên một tia hứng thú, hắn đã loay hoay muốn tìm Liên Hoa Môn từ rất lâu, nhưng vẫn chưa thể tìm được cửa lớn ở đâu.
Lần này thì tốt rồi, hắn trực tiếp được đưa tới.
Lộ tuyến đã hoàn toàn bị hắn nhớ kỹ, chờ hắn khôi phục công lực liền có thể trực tiếp dùng bản tôn để đến chơi tư quán*!
*Tư quán: Trường học tư thục thời xưa
Quân Thanh Tùng chủ động mở miệng giải thích nói: “Sơ Ngôn, ngươi không cần phải sợ hãi.

Ta mang ngươi đến đây để khôi phục linh lực…… Nhưng mà trước tiên nên ngủ một giấc thật ngon đi đã.”
Quý Thẩm cảm thấy trên cổ tê rần, nháy mắt mất đi ý thức.
……
“Thanh Tùng, ngươi mang một đứa nhỏ đến đây làm cái gì?” Một giọng nói già nua vang lên.
“Sư phụ, đứa nhỏ này bị người ta dùng tà thuật cướp đi linh lực, còn phải xin ngài vì hắn nghĩ xem có biện pháp nào trợ giúp hắn khôi phục……”
Có người nhẹ nhàng bắt lấy mạch môn của hắn, sau khi trầm ngâm nửa ngày thở dài: “Quá muộn.
Linh hạch của hắn bị tổn thương nặng nề, sợ là rất khó khôi phục.”
“Sư phụ, chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”
“Chuyện này…… Có lẽ vị Tiên Tôn kia có biện pháp.
Chỉ là vị kia một tháng trước đã bế quan, sợ là phải dăm ba năm mới chịu xuất quan……”
“Nhưng đứa nhỏ này không chờ lâu như vậy được, lại không nghĩ ra biện pháp nào khác để khôi phục linh hạch hoàn toàn vỡ nát của hắn.
Việc này đối với hắn mà nói thực sự không công bằng chút nào!”
“Thôi thôi, ngươi dẫn hắn đi tới động phủ của Tiên Tôn thử vận may đi”
Quý Thẩm lại lần nữa bị đặt ở trên mây, từ từ bay về phía trước.
Hắn kỳ thật đã sớm tỉnh, nhưng hiện tại cũng không phải thời cơ để tỉnh lại, cho nên vẫn luôn giả bộ ngủ.
Nghe xong lời trò chuyện giữa thầy trò hai người, hắn đối với vị Tiên Tôn trong miệng bọn họ sinh ra hiếu kỳ cực lớn
Liên Hoa Môn từ trước đến nay chỉ có ba vị trưởng lão và một vị chưởng môn, khi nào lại nhảy ra một vị Tiên Tôn? Chẳng lẽ……
Lúc vừa mới tới nơi, Quân Thanh Tùng đã dừng lại, quỳ xuống tới cung kính nói: “Liên Hoa đệ tử Quân Thanh Tùng cầu kiến.” Đám mây cũng nhẹ nhàng hạ hắn xuống.
Quý Thẩm bị bắt nằm ở trên nền gạch trắng ngọc lạnh lẽo.
Không phải chứ, thật sự muốn hắn chờ ở chỗ này dăm ba năm? Còn chưa kịp nghĩ xong, liền nghe được một âm thanh mờ ảo vang lên: “Chuyện gì?”
Quý Thẩm chấn động, âm thanh này sao quen thuộc đến thế, dù có hóa thành tro hắn vẫn có thể nhận ra!
Tên rùa đen khốn nạn cướp hạt châu của hắn!
———————–
Quý Thẩm: “Bổn tọa vừa ra tay, một chiêu liền trực tiếp đánh trúng trọng điểm……”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.