Ma Phu Giữa Đường

Chương 4:




Ngày đã định rút cục cũng đến.
Bởi vì là lão Ma hoàng định ra, cho nên ma tộc vẫn rất coi trọng, tuy rằng tân Ma hoàng không có tự mình tiến đến nhưng cũng chính do hộ pháp của Ma hoàng – Huyền Băng đích thân nghênh thị.
Tuy Tử Tuyết không có cảm giác gì, nhưng bọn người Hắc Khâu lại có điểm thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, đây chính là người thân cận của ma vương, tất nhiên phải thịnh tình khoản đãi, ân cần làm bạn…
Ngồi trong phòng, Tử Tuyết bị một nữ nhân nhìn không sai biệt lắm là một bác gái cùng với nhiều người khác bao vây như bánh chưng…..
Ngày đã định rút cục cũng đến.
Bởi vì là lão Ma hoàng định ra, cho nên ma tộc vẫn rất coi trọng, tuy rằng tân Ma hoàng không có tự mình tiến đến nhưng cũng chính do hộ pháp của Ma hoàng – Huyền Băng đích thân nghênh thị.
Tuy Tử Tuyết không có cảm giác gì, nhưng bọn người Hắc Khâu lại có điểm thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, đây chính là người thân cận của ma vương, tất nhiên phải thịnh tình khoản đãi, ân cần làm bạn…
Ngồi trong phòng, Tử Tuyết bị một nữ nhân nhìn không sai biệt lắm là một bác gái cùng với nhiều người khác bao vây như bánh chưng.
“ Vị đại thẩm này a, có thể trang điểm đơn giản được không ?” Tử Tuyết thử thăm dò yêu cầu của bản thân, “ mang nhiều như vậy chẳng khác nào đem cổ của ta chặt đứt, áo quần của ta cũng quá nhiều thật sự không thể chịu nổi….”
“ Công chúa à, không nên nói như vậy.” Người kia vội vàng ngăn cản Tử Tuyết muốn tháo xuống những trang sức trên người, “ Ngài hiện tại sẽ đi ma cung, không giống với người thường, đương nhiên trang phục cũng phải….”
Tử Tuyết không còn cách nào, đành phải để cho bọn họ tùy ý đào xới trên mặt trên cổ trên đầu nàng.
Trang phục ở ma giới đúng thật là không theo một khuôn mẫu nào. Mấy ngày nay, Tử Tuyết phát hiện cách ăn mặc ở đây cũng có vẻ tự do, có vát, có áo choàng cũng có loại khố trang.
Nhưng là chỉ có giá y ( đồ cưới ) lại giống như đồ cổ đại : mũ phượng khắn choàng đầu.
Dưới sự giúp đỡ của người hầu, Tử Tuyết đinh đinh đang đang đi ra. Chỉ thấy vốn là Hắc Khâu phải ngồi ở vị trí chủ tọa lúc này ngồi ở đó là một nam nhân mắc trường bào xanh đen, theo như ánh mắt của Tử Tuyết, người này cũng khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác tao nhã, không khỏi có hơn vài phần hảo cảm.
Nhìn mọi người xung quanh ai cũng có dáng vẻ cung kính, ngay cả Hắc Kỳ lúc này cũng là vẻ mặt kính cẩn nghe theo, nàng liền hiểu vị này chính là Huyền Băng hộ pháp.
Huyền Băng thấy Tử Tuyết, mỉm cười gataj đầu, tựa hồ rất vừa lòng. Hắc Khâu nhìn thấy liền không khỏi nhếch vài cái ở khóe miệng. Phải biết rằng, người đang ngồi trên kia ma lực có thể nói là rất cap, thế nhưng hiện tại lại không phát hiện Tử Tuyết là giả, đây khả năng là một sự khởi đầu tốt.
Vốn đang ngây ngốc suy nghĩ vấn đề này, Hắc Khâu không nghĩ tới Huyền Băng hộ pháp ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp mang theo Tử Tuyết chạy lấy người.
Bọn người Hắc Khâu tuy rằng trong lòng thật cao hứng như ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lưu luyến không rời, đưa ra tận đường lớn, thậm chí Hắc Khâu còn rơi hai giọt nước mắt…Tử Tuyết không biết nói gì, sờ sờ cái trán, tại sao diễn lại giống như thật thế nhỉ ?
Bất quá, đến đường lớn, Tử Tuyết lại trợn tròn mắt, vốn nghĩ chắc chắn phải chuẩn bị xe ngựa cho mình đi, nhưng nhìn xung quanh vài lần cái gì cũng không có, vậy mình phải đi như thế nào a ? chẳng lẽ ma cung ở ngay cách vách ? thật sự không có khả năng nha…
“ Tử Tuyết cô nương muốn dùng pháp lực.” Huyền Băng tựa hồ hiểu được suy nghĩ của nàng, không khỏi mỉm cười. Đây là điều dơn giản nhất, chỉ cần là ma giới, mọi người khi đi đường chỉ cần thi triển một chút đã có thể muốn đến đâu thì đến.
Pháp lực nha…theo thói quen Tử Tuyết sờ sờ chóp mũi, ra vẻ chính mình cơ bản không có học được nha.
Huyền Băng nhíu mày, thân thủ xẹt qua đầu Tử Tuyết, tuy rằng không có đụng tới nhưng nàng vẫn cảm thấy có một nguồn lực đổ xuống dưới.
Huyền Băng mày nhăn rất cao, vì sao công chú Nhân tộc lại yếu như vậy ? ban đầu cảm giác nữ nhân này pháp lực rất yếu, nhưng hắn không nghĩ lại đến trình độ này…
Không khỏi lắc đầu, vị trí Ma hậu cũng không phải dễ ngồi như vậy đâu.
Bất qúa, hiện tại không phải lo lắng quá về vấn đề này, mà đây cũng không phải là phạm vi mà hắn có thể lo lắng, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng quay trở về ma cung. Nếu theo pháp lực của nàng mà đi, thì đừng nói ma cung, mà ngay việc rời khỏi Nhân tộc cũng phải mất hết nửa năm thời gian.
Làm sao bây giờ ? vậy thì cưỡi ngựa đi. Thân thủ hắn giơ lên, bất thình lình xuất hiện một con ngựa, không phải, tuy rằng nhìn qua giống ngựa nhưng không phải hoàn toàn là ngựa, bởi vì nó so với ngựa nhỏ hơn một chút, trên lưng lại có thêm một đôi cánh nho nhỏ.
Tròng mắt Tử Tuyết bất động, đây là cái gì đông đông sao ? Chẳng lẽ đây chính là như Hắc Kỳ từng nói cho nàng là ngựa bay? Nhưng gia tộc ngựa bay là chuyên dùng để vận chuyển mà.
Chẳng qua khi nhìn thấy thực là ngạc nhiên, chúng nó so với ngựa mình đã từng gặp nhỏ hơn rất nhiều nha, nhưng toàn thân màu vàng, trên lưng một đôi cánh nhỏ trong suốt, di thường đẹp mắt.
Tử Tuyết liền trừng mắt, một đôi mắt lớn nhìn chằm chằm vào chú ngựa bay nhỏ trước mắt, không nháy mắt, không nháy mắt.
Nhưng chỉ chốc lát, ngựa bay mặc kệ, bả đầu uốn éo, lỗ mùi hừ ra một tiếng, “ chưa thấy qua soái ca sao ? ngu ngốc!” ( Cái này choáng thiệt nè, ngựa mà cũng soái ca nữa )
Sặc ? ngựa bay có thể nói ? Tử Tuyết bị lôi đến. Mà bọn người Hắc Khâu lại hạn không có cái lỗ mà chui vào, thật sự rất dọa người mà.
Huyền Băng hộ pháp hơi hơi lắc đầu, sau đó vẫy vẫy tay, có hai thị vệ liền tiến lại, đem Tử Tuyết vẫn còn bị vây trong trạng thái ngu ngốc tiến lên lưng ngựa.
Tử Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã nghe sưu một tiếng, cơ hồ là dán mặt bay lên, tốc độ quả thực là…Không đợi nàng cảm khái, liền cảm thấy toàn bộ thân mình đang kịch liệt rơi xuống, sau đó bùm một tiếng, thì ra bị rớt xuống lưng ngựa, mà lúc này phía trước không có bóng dáng ai, nàng vừa định kêu to, lại liền bị người nhanh mang bay lên…
Huyền Băng thi triển pháp lực trong nháy mắt đã đi rất xa, bất ngờ quay đầu lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, tại sao trên lưng ngựa lại không có ai ? ( hic, chị Tuyết bị rớt rồi mà anh này còn không biết.) Đang lúc buồn bực, liền nhìn thấy một bóng đen từ xa đuổi theo, sau đó đem đem vật gì đang ôm trong tay đặt lên lưng ngựa, “ Huyền Băng hộ pháp, có vật rơi xuống.”
Huyền Băng vừa thấy, mỉm cười, người vừa bị rớt – Tử Tuyết nay lại ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, không khỏi hướng Hắc Khâu chắp tay tựa như lạy một cái.
“Không có gì. Hẹn gặp lại.” Hắc Khâu xoay người một cái, thân ảnh đã biến mất.
Tử tuyết vẫn là chưa kịp phản ứng đã phát hiện chính mình đã trở về trên lưng ngựa, nếu cái mông không bị đau vì bị rơi xuống nàng vẫn nghĩ là mình đang nằm mơ.
Vì để tránh lại xảy ra chuyện gì, lần này Huyền Băng để hai thị vệ một trước, một sau hộ tống Tử Tuyết.
Cũng không biết Huyền Băng sử dụng pháp thuật gì,Tử Tuyết cảm thấy cảnh sắc trong mắt mình biến hóa dị thường nhanh chóng, rời khỏi lãnh thổ Nhân tộc, đến ngoại ô, vượt núi qua sông chỉ trong nháy mắt, đến khi mở mắt ra, một tòa thành lớn đã ở trước mặt, trên cửa thành ghi hai chữ “ Ma thành”, dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên.
Tử Tuyết trong lòng mừng thầm, thì ra là chữ phồn thể, ban đầu còn tưởng là cái loại chữ gà bới gì. Nơi này chính là toàn bộ thành đô của Ma giới.
Thế nhưng còn chưa kịp xem xét phong cảnh xung quanh, đảo mắt đã ngừng lại trước một cái cửa còn lớn hơn. Đến ma cung.
Tử Tuyết ngạc nhiên nhìn thoáng qua Huyền Băng hộ pháp, chẳng lẽ hắn dùng chính là trong truyền thuyết “ Súc địa thành thốn “? Cũng quá ghê gớm đi. Khiếp sợ xuống ngựa bay, chỉ thấy chợt lóe một đạo ánh sáng bạc, ngựa bay đã không còn bóng dáng.
Đương nhiên, loại khiếp sợ này nàng không dám biểu lộ ra ngoài, cho nên cũng không thể đối diện ánh mắt của Huyền Băng hộ pháp, bởi vì Hắc Khâu nói qua, cho dù có ma lực, muốn hiểu được ý nghĩ cũng phải xuyên thấu ánh mắt, nói cách khác, nếu muốn che dấu ý nghĩ của chính mình thì không nên nhìn ánh mắt của đối phương…
Khiếp sợ qua đi, Tử Tuyết lắc đầu, tự nhủ với chính mình, đây là Ma giới, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.