Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 21:






Mặc dù người đó nói cằn nhằn tham Tô Linh Phong lam, nhưng vẫn lục lọi trong nhẫn không gian...
“Quyển này là linh thuật hệ hỏa, nhưng chỉ là bước bắt đầu mà thôi...!khụ! Ta không phải linh thuật sư hệ hỏa, không có sách kỹ năng hệ hỏa cao cấp, hơn nữa linh thuật cao cấp bây giờ ngươi cũng không học nổi đâu...”
Tô Linh Phong vươn tay nhận lấy, liếc hắn ta một cái rồi ra hiệu tiếp tục.
Người đó lấy ra một cuốn sách khác đưa cho Tô Linh Phong: “Đây là thuật luyện kim, ờ...!Tuy rằng cũng là sơ cấp, nhưng rất thích hợp cho người mới bắt đầu nghiên cứu, nền tảng vững chắc là chuyện rất cần thiết, vì vậy đừng nóng vội...”
“Ngươi bảo ta học thuật luyện kim sao?” Tô Linh Phong cau mày hỏi.
Luyện kim sư có thể luyện chế vũ khí, các ma lực đạo cụ và các vật phẩm khác, chuyên bổ trợ cho cuộc sống.

Mặc dù rất được hoan nghênh nhưng có rất ít người luyện ngành này.
Lý do là: để trở thành một luyện kim sư, nhất định phải có một sức tinh thần rất mạnh mẽ mới được!
Trước mắt, chỉ có tộc địa tinh ở đại lục Nam Kỳ là bẩm sinh có sức tinh thần mạnh mẽ, nên mới là tộc giỏi nhất trong chuyện rèn luyện luyện kim, còn các luyện kim sư của nhân tộc thường không cao.
“Cứ yên tâm, sức tinh thần của ngươi nhất định đủ mạnh.” Người đó kiên định nói.
Sức tinh thần mạnh mẽ? Tô Linh Phong thầm đoán: Chẳng lẽ là bởi vì cái “lực U Minh” gì đó sao?
“Ngươi sẽ không lấy mấy món hàng cấp thấp ra lừa ta đúng không?” Tô Linh Phong đột nhiên hỏi.
Một số thứ cấp đầu, chỉ cần có tiền là đã có thể mua được ở các tiệm sách rồi.
“Giữa cấp đầu và cấp đầu cũng có sự khác biệt.

Những cuốn sách ta đưa cho ngươi bên ngoài không có bán đâu.”
Thật sao? Tô Linh Phong nhướng mày nhìn người đó, nếu đây thật sự là một món đồ tốt, thì hắn ta rất rộng lượng đấy.
Ngoài ra, hắn ta mang theo những cuốn sách dạy cấp đầu không thể sử dụng được bên người để làm gì? Định bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho người ta để cho à? Hay là chê nhẫn không gian quá lớn, nên phải nhét nhiều thứ để có cảm giác chân thực?
“Còn gì nữa không?” Tô Linh Phong trong lòng vẫn còn nghi ngờ, lên tiếng hỏi lại.
Đôi mắt của đó đen lại, khóe miệng co giật.
Nha đầu này thực sự đã nghĩ rằng hắn ta là bách bảo khố di động rồi!
“Không còn đồ gì ngươi có thể sử dụng nữa rồi, tiểu nha đầu, ngươi nên biết đủ đi...”
“Vậy thì bây giờ ngươi có thể đi rồi.”
“...”
Nha đầu này thực rất vô tình! Sau khi vắt kiệt những thứ có giá trị thì trở mặt và đuổi người đi!
Đôi mắt đen và sâu đẹp trai của người đó chuyển động vài cái, đột nhiên tiến đến gần đôi má mịn màng của Tô Linh Phong, nhặt một lọn tóc của cô hòa vào các ngón tay, nói vào tai cô: “Nha đầu, đừng quá nhớ ta, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau...”

Tô Linh Phong giành lại tóc của mình từ trong tay hắn, lạnh lùng nói: “Cứ yên tâm ta hoàn toàn không nhớ ngươi, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại!”
“...!Không bao giờ gặp lại à? Chuyện này e rằng khó đấy...!Nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Mặc Vấn Trần!”
Giọng người đó vang lên, rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa phòng, nhấp nháy vài cái, chẳng mấy chốc hắn ta đã biến mất không thấy tăm hơi rồi...
Tô Linh Phong cầm trong tay cuốn bí tịch võ công, mê mẩn vừa nghiên cứu vừa mò mẫm luyện tập, ngay cả lúc ăn cơm mắt cũng không nỡ rời trang sách.
Khi Liễu Nhi đem đồ ăn đến, nhìn thấy trong tay Tô Linh Phong không còn cầm cuốn sách mà mấy ngày nay nàng thường xuyên đọc nữa, mặc dù trong lòng rất khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Vào buổi tối, Tô Linh Phong sợ rằng âm thanh phát ra khi mình tu luyện đấu khí sẽ bị Liễu Nhi phát hiện, vì vậy nàng đã lặng lẽ vào phòng ngủ của Liễu Nhi, đập vào cổ cô ta một cái!
Liễu Nhi “hức hức” một tiếng rồi ngất đi.
Trong lòng Tô Linh Phong rất “tốt bụng” quyết định rằng sau này mỗi tối, nàng đều sẽ giúp Liễu Nhi ngủ ngon...
Trời đã về khuya, Tô Linh Phong vẫn còn tràn đầy tinh thần, không chút chút buồn ngủ, đang tập trung tu luyện thì đột nhiên từ trong góc vang lên tiếng “cạch cạch!”!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.