Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 186:






Tô Linh Phong thích ăn một số loại trái cây tươi sau bữa ăn, Hứa Nặc thường tự mình đến vườn cây ăn quả của thành để hái đủ loại trái cây.
Nàng ta rửa sạch cẩn thận, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trên đĩa pha lê rồi đưa cho Tô Linh Phong ăn.
Hôm nay Hứa Nặc đã hái xong trái cây, nàng ta cầm theo một giỏ tre nhỏ đựng đầy trái cây đi về phía Lâm Phong Uyển.
Nàng ta nhìn thấy Tá Dịch đang ôm cánh tay của Tô Linh Phong từ xa, Tô Linh Phong bỗng nhiên quay lại, lạnh lùng nói một cái gì đó với Tá Dịch, rồi nàng thoát ra khỏi bàn tay của Tá Dịch, lao vào Lâm Phong Uyển mà không quay đầu nhìn lại.
Tá Dịch một mình đứng dưới tán liễu rủ, vẻ mặt tuyệt vọng…

Hứa Nặc dừng bước, có chút do dự, nàng ta nên đợi Tá Dịch Điện hạ rời đi, hay là đi bộ tới luôn đây? Vị trí mà hắn đứng là đường duy nhất để vào Lâm Phong Uyển…
Còn nữa, chuyện gì đã xảy ra giữa Tá Dịch điện hả và tiểu thư vậy? Chẳng phải ban ngày bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm và đi dạo sao? Cảnh vừa là rồi thế nào, hình như giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không vui?
Đương nhiên Hứa Nặc đã nghe rất nhiều lời đồn đoán trong thành về mối quan hệ không rõ ràng giữa Tô Linh Phong và Tá Dịch, nhưng nàng ta không thực sự tin vào điều đó.
Khi ở Gia Thành và khi trên đường đi từ Gia Thành đến Tô phủ ở Lê Thành, Hứa Nặc đã nhìn thấy tận mắt mối quan hệ giữa Tô Linh Phong và Tá Dịch.
Khi đó, Tá Dịch chỉ là hộ vệ của Tô Linh Phong.
Tuy là khi đó thái độ của Tô Linh Phong với hắn rất tự nhiên, cũng không phân chia rõ ràng cấp bậc chủ tớ, nhưng nếu nhìn qua hai người họ thì dường như không cảm thấy mối quan hệ tình nhân yêu đương lẫn nhau.
Tuy nhiên lần này Tá Dịch bỗng nhiên xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Tô Linh Phong với tư cách là Tam hoàng tử của Ninh Viễn Quốc, Hứa Nặc thực sự rất ngạc nhiên.
Nàng ta cũng nhận thấy rằng ánh mắt Tá Dịch nhìn Tô Linh Phong có chút khác lạ, nhưng nàng ta cảm thấy rằng, đây cũng là một sự thay đổi một phía của Tá Dịch.
Chẳng lẽ vừa rồi… Tá Dịch Điện hạ bày tỏ điều gì với tiểu thư? Tiểu thư… nàng ấy không đồng ý?
Trong lòng Hứa Nặc đã đoán được.
Tá Dịch đứng ở phía xa, vẫn đứng im như tượng đá, đứng không cử động dưới tàng cây.

Hứa Nặc do dự một hồi, cuối cùng nhấc chân đi về phía trước.
Hứa Nặc biết rằng mặc dù nàng ta không ở quá gần nơi Tá Dịch đang đứng, nhưng với sự tu luyện của Tá Dịch, có lẽ hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta lâu rồi.
“Tá Dịch … Điện hạ.” Hứa Nặc đi đến trước mặt Tá Dịch và cúi đầu hành lễ.
Nàng ta vẫn không quen gọi hắn bằng hai chữ “điện hạ”.
Tá Dịch đang đắm chìm trong mất mát, được tiếng gọi nhẹ nhàng của Hứa Nặc làm cho hoàn hồn lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Nặc, gật đầu, không nói gì, bước nhanh rời đi.
Tá Dịch rời đi, nhưng Hứa Nặc lại sững sờ ở đó, ngay khi Tá Dịch vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy biểu cảm hơi sững sờ trên khuôn mặt hắn.
Chắc chắn là hắn mới nhận ra được nàng ta đã đến gần.
Hắn là một cao thủ cấp Thánh, mà chỉ một người có cấp bậc thấp hơn hắn rất nhiều đến gần, hắn lại không nhận ra? Vừa rồi hắn đang nghĩ cái gì? Và biểu cảm trên khuôn mặt hắn… biểu cảm không thể diễn tả được, dường như vô cùng mất mát đó khiến nàng ta cảm thấy đau khổ không thể giải thích được…
Chuyện gì vậy …
Sau khi Hứa Nặc bình tĩnh lại, mang theo cảm xúc kỳ lạ trong lòng rồi quay trở lại Lâm Phong Uyển.

Tô Linh Phong đang ngồi thiền, Tô Nặc cắt đĩa trái cây và đặt nó sang một bên.
Tô Linh Phong chỉ ngồi im lặng một lúc, sau đó mở mắt ra, bảo Hứa Nặc chuẩn bị nước tắm.
Nàng cầm đĩa trái cây lên rồi ăn qua loa vài miếng rồi đặt đĩa thủy tinh xuống như không muốn ăn nữa.
Từ Nặc chuẩn bị nước nóng, đợi khi Tô Linh Phong rửa mặt chải chuốt xong, Hứa Nặc do dự muốn mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi cái gì, nàng ta chỉ âm thầm thở dài, ngẩn người trở về phòng.
Trên thực tế, khi Tô Linh Phong rời khỏi lòng bàn tay của Tá Dịch, nàng đã nhận ra Hứa Nặc đang ở gần đó.
Vừa rồi Hứa Nặc dường như có điều gì đó muốn nói, nàng cũng nhận thấy điều đó, nhưng nàng cố tình giả vờ như không nhìn thấy.
Vẫn còn sớm, Tô Linh Phong vẫn chưa buồn ngủ, nhưng nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nàng không muốn đọc sách, cũng không muốn luyện tập, vì vậy nàng nằm trên giường và nhắm mắt lại nghỉ ngơi…
Một lúc lâu sau, một tiếng kêu đã mất từ lâu bỗng nhiên truyền đến từ lĩnh vực tinh thần của nàng, là một giọng nói trẻ con: “Mẹ, mẹ, Đoàn Tử tỉnh rồi, Đoàn Tử đói…”
Ngay sau đó, Tiểu Bạch dùng cái mũi nhỏ hừ một tiếng nhẹ nhàng, lẩm bẩm nói: “Tỉnh lại là đòi ăn, đúng là một đứa ham ăn…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.