Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 157:






"Tá Dịch điện hạ? Sao ta chưa từng nghe nói Ninh Viễn Quốc còn có một vị hoàng tử nữa tên là Tá Dịch vậy nhỉ?”
"Ta cũng chưa từng nghe nói, từ khi nào mà Ninh Viễn Quốc lại có thêm một tên Tam vương tử vậy?"
Nghe được tiếng thông báo, mọi người trong sảnh phần lớn đều mang vẻ mặt nghi hoặc và mờ mịt, thấp giọng nghị luận.
“Tam vương tử của Ninh Viễn Quốc?” Một quý tộc trung niên trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta ngược lại đã từng có nghe nói qua, quốc vương của Ninh Viễn Quốc khi còn trẻ đã từng có một đứa bé trai cùng một nữ sinh bình dân, nữ tử bình dân kia không muốn trải qua sinh hoạt chốn cung đình nên mới lặng lẽ mang theo hài tử đi.
Chẳng lẽ tên Tá Dịch vương tử này chính là nam hài tử năm đó bị mang đi sao?”
"A! Ta nhớ ra rồi!” Quý tộc trung niên kia vừa dứt lời thì lại có một nam nhân quý tộc mập mạp khác tiếp lời: "Cách đây không lâu, ta có nghe một người bạn vừa trở về từ kinh thành của Ninh Viễn quốc nói, quốc vương của Ninh Viễn quốc vừa tìm một vị vương tử thất lạc nhiều năm về, nhưng dù vậy thì họ cũng chỉ tổ chức một bữa gia yến hoàng thất vô cùng khiêm tốn, không có mấy người đã từng gặp vị vương tử điện hạ kia, tin tức này vẫn chưa truyền đến tai các quốc gia khác đâu đó…”
“...”
Chúng khách khứa bị vị Tam vương tử của Ninh Viễn Quốc đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn lực chú ý, một bên nghị luận, một bên duỗi cổ nhìn về phía cửa, không khí vốn đang giương cung bạt kiếm lúc đầu thoáng cái đã thả lỏng hơn không ít.
Tá Dịch hắn là vương tử của Ninh Viễn Quốc ư? Tô Linh Phong nghe được tiếng thông báo này thì cũng ngoài ý muốn mà sửng sốt một lát, nàng đã sớm phát giác ra thân phận của Tá Dịch không đơn giản, không ngờ hắn lại là một vị vương tử điện hạ...

Khóe miệng Tô Linh Phong hơi co giật một chút, đây có tính là thần mã không? Một người, hai người rồi ba người, đang mở đại hộ gặp mặt vương tử trên diện rộng à? Nếu vậy thì đám người chạy loạn xung quanh đều là vương tử sao? Rốt cuộc là do vương tử ở không gian này quá không đáng giá, hay là nàng quá có duyên với vương tử vậy?
Ở cửa có hai người vững vàng tiến vào, đi đầu là một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, gương mặt tuấn tú với những góc cạnh rõ ràng, mày kiếm hắn ta khẽ nhíu, ánh mắt sáng ngời sắc bén, đôi môi mỏng gợi cảm hơi mím lại càng làm cho người ta có một loại cảm giác cương nghị trầm ổn.
Trên người hắn mặc một thân kiếm sĩ phục, mặc dù không hoa lệ nhưng lại được may vô cùng cầu kỳ, làm nổi bật thân hình cao ráo, sáng sủa của hắn, thể hiện được mị lực nam nhân của hắn.
Trước ngực hắn có đeo một huy chương hoàng thất thuộc Ninh Viễn Quốc vàng rực rỡ, chói mắt trang nghiêm!
"Đây là Tá Dịch vương tử của Ninh Viễn Quốc sao? Hắn ta đẹp trai quá!”
"Đúng vậy! Thật là ngầu!”
“Thật là anh tuấn!
"Đúng là có hương vị của nam nhân..."
"Ta cảm thấy ta sắp yêu hắn rồi..."
“...”
Tá Dịch vừa xuất hiện đã khiến cho đám quý phụ, tiểu thư trong sảnh si mê đắm đuối, thấp giọng tán thưởng.
Nữ tử thời không này cũng không nhát gan, rụt rè như nữ tử thời Trung Quốc cổ đại, chỉ cần không hành động như như thân xác trước đây của Tô Linh Phong, không cần tôn nghiêm mà quấn lấy nam nhân, ca ngợi nam tử xuất sắc hoặc tỏ vẻ thích thú với nam nhân mình yêu thích, thì cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Mà đám người từng tham gia hoạt động săn bắt dị thú ở sơn cốc Tùng Ngâm sau khi thấy rõ tướng mạo của Tá Dịch đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có vài người nhìn Tá Dịch một chút, ánh mắt lại vô thức liếc về phía Tô Linh Phong...
"Sao hắn có thể là vương tử của Ninh Viễn quốc được?" Lâm An Chi cau mày, vẻ mặt khó tin nói: "Hắn ta không phải hộ vệ của nha đầu kia sao? Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Vẻ mặt của Mặc Hạo Thiên cũng giật mình và nghi ngờ không kém.
Hắn ta im lặng một lát rồi lắc đầu nói: "Không biết, ngươi nhỏ tiếng thôi, đừng ồn ào nữa.”
"Là hắn ta..." Bùi Ngọc Khiết thấy Tá Dịch đi vào đại sảnh thì cũng nhịn không được mà kêu khẽ lên một tiếng.
“Ngọc Khiết, ngươi có biết vị Tam vương tử của Ninh Viễn quốc này không?” Bùi Kim Triết nghe thấy Bùi Ngọc Khiết khẽ kêu lên thì cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Truyện Teen Hay
"Lúc ta theo Ba Da lão sư đến sơn cốc Tùng Ngâm du lịch thì đã gặp hắn ta.
Lúc ấy..."
"Lúc ấy làm sao?" Bùi Kim Triết truy hỏi.
"Lúc ấy vị Tá Dịch vương tử này đi theo bên cạnh tiểu thư của phủ thành chủ, hình như chỉ là tùy tùng của nàng ấy mà thôi..." Bùi Ngọc Khiết nói.
Đi theo bên cạnh vị tiểu thư của phủ thành chủ này? Lại còn với thân phận tùy tùng nữa?! Bùi Kim Triết nghe vậy thì mi tâm không khỏi nhíu thành một đường.
Tiểu tử Mặc Hạo Thiên kia rõ ràng cũng có chủ ý giống mình, Ninh Viễn Quốc này bỗng nhiên xuất hiện Tam vương tử lại có quan hệ mập mờ cùng với tiểu thư của phủ thành chủ kia.
Tình huống thế này quả thực cực kì bất lợi cho hắn ta mà…
Tula đã nảy sinh ý định rút lui, khi thấy Tá Dịch xuất hiện, hắn ta đã biết ngay mình càng yếu thế, đối kháng với ba cao thủ cấp Thánh với chức nghiệp khác nhau cùng một lúc là chuyện chỉ có kẻ không muốn sống nữa mới làm!
Tula cũng không thèm để ý thanh danh của mình, đánh không lại thì cứ chạy, đối với hắn ta mà nói cũng không tính là chuyện mất mặt gì, chỉ là...!Đi ngay bây giờ ư? Tula thoáng nhìn đám tùy tùng mà Tá Dịch mang theo bên cạnh, bọn chúng cũng cầm theo một hộp quà, đó là lễ vật mừng sinh nhật sao? Hay là hắn cũng ôm mục đích giống mình? Tula quyết định, vẫn nên chờ một chút rồi nói sau...
Tư Đồ Tiêu Sơn dường như không quá bất ngờ với sự xuất hiện của Tá Dịch.
Ông ta trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Tula rồi tiến về phía trước một bước, mỉm cười nói: "Tá Dịch điện hạ từ xa mà đến, lão phu thất lễ không nghênh đón từ xa.”
Tá Dịch vội vàng hành lễ với Tư Đồ Tiêu Sơn: "Thành chủ đại nhân không cần khách khí, xin cứ kêu ta là Tá Dịch là được rồi.”
"Được." Tư Đồ Tiêu Sơn gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trịnh Ân, dùng ánh mắt trao đổi với ông bạn già của mình một chút.

Tá Dịch cũng phát hiện ra Trịnh Ân đứng cách Tư Đồ Tiêu Sơn không xa, vội vàng hành lễ một lần nữa, ân cần hỏi thăm: "Hiệu trưởng đại nhân, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?”
Trịnh Ân cười ha ha, vuốt râu ria rồi gật đầu nói: "Khoẻ, khoẻ chứ, ta khoẻ lắm.” Nói rồi, ông ta tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Tá Dịch, lại nói: "Mấy năm không gặp, tiểu tử ngươi ngược lại càng có tương lai, nghe nói thực lực của ngươi lại tinh tiến không ít, không tồi, không tồi đâu.”
"Đồ nhi có thể có được ngày hôm nay còn phải nhờ hiệu trưởng đại nhân đây.
Ơn nuôi dưỡng của hiệu trưởng, đồ nhi đã được ghi nhớ trong trái tim!” Giọng điệu của Tá Dịch Ngữ mang theo sự cảm kích, nói.
“Ơ, Tá Dịch điện hạ đang tại vị cũng từng là học sinh tốt nghiệp của học viện Thanh Kiều Linh Vũ sao?"
"Không biết, ta chưa từng nghe nói tới chuyện này…”
“...”
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tá Dịch và Trịnh Ân, dàn khách khứa lại thì thầm dò hỏi lẫn nhau.
"Ha ha, hôm nay ngươi là đến tham gia yến hội sinh nhật của tiểu hữu, trước tiên không cần để ý tới lão già như ta, có thời gian thì có thể đến học viện ngồi một chút." Trịnh Ân nói.
"Đồ nhi nhất định sẽ đi." Tá Dịch gật đầu.
Lúc này, Tư Đồ Tiêu Sơn chuyển hướng sang Tô Linh Phong, nói: "Linh Phong, còn sửng sốt làm cái gì? Mau tới đây chào hỏi Tá Dịch điện hạ đi.”
Tá Dịch và Tư Đồ Tiêu Sơn, Trịnh Ân nói chuyện xong thì đôi mắt tinh tường lại rơi xuống người Tô Linh Phong.
Hắn không lập tức nói chuyện mà là nhếch khóe môi, mỉm cười nhạt nhìn nàng một cái, hắn cứ lặng lẽ nhìn nàng như vậy, mắt ôn nhu mà sâu không thấy đáy...
Tô Linh Phong không hành lễ với Tá Dịch xa cách, khách sáo giống như khi hành lễ với những người khác mà nở một nụ cười nhạt, giống như đang đối xử với chiến hữu, quen thuộc đưa tay ra, nói: "Tá Dịch, ngươi mang lễ vật gì cho ta vậy?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.