Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 144:






“Có chuyện gì, mau nói đi?” Giản Khinh Hàn đặt tờ bài làm trong tay xuống, nhìn Tô Linh Phong, mở miệng hỏi.
“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày khi lão sư chấm bài ta sẽ rời đi trước, không ở lại đây cùng lão sư nữa, lão sư muốn ở lại thư phòng tiếp tục đọc sách hay trở về sớm nghỉ ngơi cũng được, xin cứ tự nhiên.
” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
“Ngươi có ý gì?” Giản Khinh Hàn nghe vậy thì nhướng mày, cất cao giọng hỏi.
“Ta cần thực hành thuật giả kim, không muốn hao phí thời gian trong thư phòng, chỉ vậy thôi.
” Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời.
Khuôn mặt tuấn tú của Giản Khinh Hàn tối sầm lại, ông ta nói với giọng điệu khiển trách: “Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng ở lại trong thư phòng là lãng phí thời gian?”
“Còn không đúng sao?” Tô Linh Phong nhướng mày, nhắc nhở Giản Khinh Hàn: “Lão sư đừng quên, ngay cả trong giờ học thì những gì ta đọc cũng đều là sách về thuật giả kim, không nằm trong phạm vi bài giảng của lão sư.


“Ta đã cho phép ngươi đọc những sách vở không liên quan đến bài giảng trong giờ học rồi, ngươi đừng có được nước lấn tới!” Giản Khinh Hàn kiềm chế ý muốn vỗ bàn.
“Lão sư, hai chữ ‘cho phép’ ngươi dùng sai rồi, ngươi đánh cược thua ta, vậy nên tuân thủ giao ước vốn là điều nên làm.
Hơn nữa, lúc đầu chúng ta đã nói rõ, nếu vượt qua kỳ thi, thời gian còn lại trong ngày sẽ do các đệ tử tự quyết định, không có quy định nào giới hạn phạm vi hoạt động trong thời gian này, vì vậy cho nên các đệ tử có thể nghỉ học, tự sắp xếp làm việc riêng đều được, đúng chứ, lão sư?”
“Ngươi…” Sắc mặt Giản Khinh Hàn tái xanh, không nói lại được.
Tô Linh Phong thả chậm ngữ khí, tiếp tục nói: “Lão sư cũng biết rõ, lý luận tri thức vững chắc bao nhiêu, đối với luyện kim thuật cũng đều vô dụng, ta cần thời gian để nâng cao trình độ.

Không chỉ luyện kim, còn có võ học, linh thuật, kiếm pháp, luyện đan…Bất kể là chức nghiệp tấn công hay chức nghiệp phụ trợ, muốn tiến bộ mấu chốt vẫn nằm ở chữ ‘luyện’, chỉ dựa vào đọc sách thì không có cách nào khá lên được!
Giản Khinh Hàn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, trong lòng ông ta kỳ thực đã bị Tô Linh Phong thuyết phục, muốn gật đầu đồng ý với nàng, thế nhưng trông thấy vẻ mặt bình tĩnh đến mức cả người và thần đều tức giận của Tô Linh Phong, lại nhớ đến thái độ và giọng điệu vừa rồi của nàng đối với mình, ông ta nhất thời hoảng sợ, nhịn không được buột miệng nói: “Không được! Ta không đồng ý!”
Tô Linh Phong liếc nhìn Giản Khinh Hàn, mặt không biểu tình nói: “Lão sư, không phải ta muốn thảo luận việc này với ngươi, ta chỉ đang thông báo cho ngươi một tiếng mà thôi.
” Nói xong, nàng đi vòng qua bàn học, bước ra cửa.
Giản Khinh Hàn sửng sốt một lúc, lát sau hồi phục tinh thần mới quay người lại, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa: “Ngươi… Ngươi…” Thế nhưng Tô Linh Phong đã đi mất từ lúc nào, chỉ còn cửa phòng để mở, gió thổi qua khiến nó lắc lư hai cái như thể đang chế nhạo ông ta, một tên lão sư vô dụng, không quản nổi đệ tử của mình…
Tô Linh Phong rời khỏi thư phòng, nhưng thay vì xuống tầng hầm luyện thuật giả kim, nàng lại trở về nơi ở của mình, lấy đĩa trái cây Hứa Nặc đã cắt sẵn, nhàn nhã thưởng thức.
Không lâu sau, Mục Đạt tới Lâm Phong Uyển nói với Tô Linh Phong: “Tiểu tiểu thư, Thành chủ đại nhân nói cô đến thư phòng ông ấy…”
Tô Linh Phong không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Mục Đạt, nàng đặt đĩa trái cây đang ăn dở lên bàn, lau miệng đứng dậy nói: “Được, đi thôi.

Trên đường đi đến thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn, Mục Đạt trầm ngâm một lát, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Tiểu tiểu thư, ngài… Cùng với Khinh Hàn lão sư có xích mích gì sao?”
“Cũng không có gì.
” Tô Linh Phong niệm tình nói: “Trước đó xảy ra chút vấn đề, ta và Khinh Hàn lão sư bất đồng ý kiến chút thôi.

“…” Mục Đạt trầm mặc một lát, sau đó nhắc nhở: “Tiểu tiểu thư, lát nữa nói chuyện cùng Thành chủ nhẹ nhàng ôn hòa một chút, đừng nên chống đối Thành chủ đại nhân.


“Ừ, ta biết rồi.
” Tô Linh Phong gật đầu: “Cảm ơn quản gia Mục Đạt có lòng nhắc nhở.

Đến cửa thư phòng, Mục Đạt gõ cửa: “Thành chủ đại nhân, Tiểu tiểu thư đã đến rồi.

“Kêu nó vào đây!” Trong giọng nói của Tư Đồ Tiêu Sơn tràn ngập sự tức giận.
Sau khi ra hiệu Tô Linh Phong đi vào, Mục Đạt ở bên ngoài đóng cửa lại.
Trong thư phòng.
Tư Đồ Tiêu Sơn trầm mặt ngồi đằng sau án thư, toàn thân tản ra một sức ép vô hình khiến cho không khí trong phòng ngưng tụ lại, đông lạnh thêm vài phần.
Giản Khinh Hàn ngồi ở một bên, thân thể đoan chính thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh.
Tô Linh Phong hướng về phía hai người hành lễ: “Ông ngoại, Khinh Hàn lão sư.

“Hừ!” Tư Đồ Tiêu Sơn trầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Nghe nói ngươi định nghỉ học? Tuổi còn nhỏ như vậy lại không cần biết sư phụ mình là ai, những năm qua tên phụ thân khốn kiếp của ngươi dạy dỗ ngươi như thế này à?!”
Khóe miệng Tô Linh Phong hơi giật nhẹ, những năm qua, Tô Hoành căn bản đều chỉ thuận theo tiền thân trước của nàng muốn làm gì thì làm thôi.
“Ông ngoại, Linh Phong không hề xin nghỉ học vô cớ, ta và Khinh Hàn lão sư đã lập giao ước.
” Tô Linh Phong nói xong thì quay đầu nhìn về phía Giản Khinh Hàn: “Đúng không, Khinh Hàn lão sư?”
Sắc mặt Giản Khinh Hàn đỏ lên, trong lòng âm thầm hối hận, tại sao lại xúc động như vậy? Không có đầu óc hay sao mà dám tới chỗ Thành chủ làm ầm lên vì chuyện này….

“Hả? Giao ước gì?” Tư Đồ Tiêu Sơn nghi hoặc hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Giản Khinh Hàn đã đỏ bừng lên, xấu hổ kể cho Tư Đồ Tiêu Sơn về vụ cá cược cùng với Tô Linh Phong,
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe Giản Khinh Hàn thuật lại, khẽ nhướng mày lên, quay lại hỏi: “Con bé trả lời chính xác toàn bộ câu hỏi? Thật sao?”
“Đúng vậy, thành chủ đại nhân.
” Giản Khinh Hàn rút từ ống tay áo ra vài tờ giấy xếp chồng lên nhau, cung kính đưa cho Tư Đồ Tiêu Sơn: “Đây là bài kiểm tra của tiểu thư Linh Phong, mời Thành chủ đại nhân xem qua.

Tư Đồ Tiêu Sơn chăm chú đọc tờ giấy thi, càng xem càng kinh ngạc, quả nhiên tất cả câu hỏi đều trả lời hoàn toàn chính xác! Con bé này thực sự có thể ghi nhớ dù chỉ xem qua một lần?!
Ngay lập tức, Tư Đồ Tiêu Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Phải vậy chứ, cháu ngoại của ông ấy trước đây bị đồn là dốt nát không học vấn, bây giờ đột nhiên tỏa sáng, nhất định là trời sinh tư chất xuất chúng.
Trước kia nàng hoang đường như vậy, chắc hẳn là đứa con gái bất hiếu kia cùng cái tên khốn nạn Tô gia khiến nàng lạnh lòng…
May mắn ông ấy đã nghe theo đề xuất của Vấn Trần, đón đứa trẻ này về bên mình, bây giờ từ từ bồi dưỡng vẫn chưa muộn…
Tư Đồ Tiêu Sơn đặt bài kiểm tra xuống, nghiêm túc nới với Tô Linh Phong: “Cho dù thành tích của ngươi tốt, cũng không nên dứt khoát đòi nghỉ học như vậy! Thật bồng bột!”
“Ông ngoại, Tiêu thúc đã nói với ngươi ta và Dịch Thủy Giác có hẹn vào tháng ba rồi, đúng không?” Tô Linh Phong đột nhiên hỏi.
“Cái này…đúng là đã từng nói.
” Tư Đồ Tiêu Sơn gật đầu, đoán được Tô Linh Phong chuẩn bị nói gì tiếp theo.
Giản Khinh Hàn nghe vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nàng có biết Dịch Thủy Giác chính là thiên tài luyện đan hay không??



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.