Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 140:






Thân hình Tiểu Huyên tương đối linh hoạt, khí thế của nàng ta như báo, chưởng phong ngưng tụ đấu khí gào thét, đánh thẳng về phía khuôn mặt Tô Linh Phong, nhìn phần khí thế và sức mạnh kia, quả nhiên là hạ độc thủ!
Tô Linh Phong mặt không đổi sắc, đối mặt với đấu khí chưởng của Tiểu Huyên đang bổ tới gần, nàng chỉ hơi nghiêng người đã có thể dễ dàng tránh thoát một chưởng hung mãnh kia!
Chỉ vậy thôi sao? Tránh được rồi? Mọi người vây xem ai nấy đều trợn to hai mắt, âm thầm tán thưởng, tốc độ thật nhanh, xem ra tiểu cô nương này cũng không phải là người kiêu ngạo không biết lượng sức, mà ngược lại thật thật sự có bản lĩnh!
Trong lòng Tiểu Huyên càng là khiếp sợ không thôi, Võ Sĩ là chức nghiệp phòng thủ cao, tấn công cao, nhưng phần lớn Võ Sĩ lại không có ưu thế về tốc độ, Võ Sĩ đi theo con đường linh hoạt như nàng ta rất ít, nàng ta cũng vẫn rất tự hào về tốc độ siêu việt hơn Võ Sĩ cùng cấp của bản thân, mới vừa rồi, nàng ta vốn tưởng rằng với sức mạnh và tốc độ đó của nàng, một chưởng là có thể khiến Tô Linh Phong chịu thua thiệt lớn, nhưng mà không ngờ là, nha đầu kia vậy mà có thể dễ dàng tránh thoát như vậy!
Sắc mặt đám người Ngọc Khiết đang quan sát cuộc chiến ở một bên cũng trở nên nghiêm túc, ngưng thần quan sát tình huống chiến đấu trong sân.
“Tiếp đi.
” Tô Linh Phong nhìn Tiểu Huyên, mặt không thay đổi phun ra hai chữ.
Sắc mặt Tiểu Huyên xanh đen, nàng ta cắn răng, lấy thế hung mãnh hơn vọt đến chỗ Tô Linh Phong!

Sắc mặt Tô Linh Phong không thay đổi, đợi Tiểu Huyên vọt tới gần, thời điểm đấu khí chưởng đang muốn đánh lên người nàng thì bước chân nàng hơi xê dịch, nghiêng người, hơi di chuyển một khoảng nhỏ, mà một bước nhỏ bé dường như không đáng kể, nhưng lại có thể xê dịch thân thể Tiểu Huyên đang xông qua, nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Tiểu Huyên…
“Nàng lại tránh thoát được rồi!” Có người kinh hô.
“Bộ pháp cũng không có gì kỳ lạ mà, làm thế nào nàng có thể tránh thoát được?” Có người nghi ngờ.
“Có gì đó kỳ lạ!”
“…”
Người xem náo nhiệt xung quanh thấp giọng nghị luận.
“Tại sao có thể như vậy?” Thiếu niên Kiếm Sĩ đứng bên cạnh Ngọc Khiết mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Nàng là đệ tử của Thương Ngô lão sư, hẳn là cũng là một Võ Sĩ chứ? Tại sao nàng lại có tốc độ quỷ dị như vậy? Vậy mà còn nhanh hơn Tiểu Huyên!”
"Câm miệng! Xem thì xem đi, ngươi ồn ào cái gì!” Thiếu niên Võ Sĩ cường tráng trừng mắt nhìn thiếu niên Kiếm Sĩ kia một cái.
Sắc mặt Tiểu Huyên cũng càng thêm khó coi, làm sao có thể chứ! Nha đầu này tuổi nhỏ như vậy, cấp bậc thực lực của nàng rốt cuộc là gì? Tại sao tốc độ của nàng có thể nhanh hơn nàng ta? Chẳng lẽ nàng cũng là Võ Sĩ theo con đường tốc độ sao?
“Tiếp tục.
” Sắc mặt Tô Linh Phong không có bất kỳ cảm xúc gì, tiếp tục nhàn nhạt phun ra hai chữ.
“Hừ! Ngươi chớ đắc ý!” Tiểu Huyên dứt lời, cắn răng, không tin tà tiếp tục vọt tới.
Tô Linh Phong rất muốn trợn trắng mắt, con mắt nào của nàng ta thấy nàng đắc ý? Động thủ với loại tiểu hài tử cấp bậc này, thắng cũng không có cảm giác thành tựu gì, lãng phí thời gian…
Thấy Tiểu Huyên xông tới, Tô Linh Phong lại xê dịch sang bên cạnh một bước, chỉ một bước đã có thể tránh thoát công kích của Tiểu Huyên!
“Lại tránh thoát được! Không phải nàng dùng tốc biến đó chứ?”
“Ngươi cũng quá không có kiến thức, tốc biến căn bản không tốt như vậy!”
“Tại sao nàng chỉ né tránh mà không ra tay?”
Những người xung quanh lại bàn tán.
Tiểu Huyên cũng phát hiện Tô Linh Phong chỉ tránh né, cũng hề tránh trả, nàng ta lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Sao ngươi không đánh trả? Chẳng lẽ ngươi chỉ được cái tốc độ nhanh, nhưng thực lực lại không được tốt sao?”
“Nếu ngươi đã tự cho mình là sư tỷ của ta, ta là sư muội, đương nhiên ta phải nhường ngươi ba chiêu, cho ngươi một phần mặt mũi.
” Khuôn mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, không mặn không nhạt nói.
Tô Linh Phong dứt lời, trong đám người nhất thời truyền đến một trận tiếng cười khẽ giễu cợt.
Biểu tình trên mặt Tiểu Huyên càng vặn vẹo kịch liệt!
Nàng ta lấy thân phận sư tỷ, khởi xướng khiêu chiến với sư muội, đây cũng đã đủ vô lại rồi, hơn nữa còn là tay nàng ta động thủ với Tô Linh Phong trước, bây giờ lại bị Tô Linh Phong nói là nhường nàng ta ba chiêu…
Nha đầu này căn bản là đang sỉ nhục nàng ta!
Lông mày Ngọc Khiết hơi nhíu lại, như có điều suy nghĩ nhìn Tô Linh Phong.
Trên mặt ba thiếu niên bên cạnh Ngọc Khiết đều đồng loạt lộ ra vẻ xấu hổ, quay mặt đi.
Những lời này của Tô Linh Phong chẳng những nhục nhã Tiểu Huyên, mà cũng là đang châm chọc bọn họ.
Bọn họ cũng là sư huynh của Tô Linh Phong, nhưng bọn họ tùy ý để Tiểu Huyên khi dễ sư muội như vậy, có nói thế nào cũng không đúng…
Nếu truyền đến tai Thương Ngô lão sư… Mấy thiếu niên đồng loạt run rẩy…
“Ngươi…” Tiểu Huyên tức giận đến môi run rẩy, hung ác nói: “Bớt khua môi múa mép đi, trong chiến đấu chân chính cũng không dựa vào công phu ngoài miệng, hôm nay ta sẽ thay mặt Thương Ngô lão sư, dạy dỗ tốt ngươi một bài giảng! Nếu thật sự có bản lĩnh, ngươi xuất chiêu đi!” Dứt lời, nàng ta lại hùng hổ vọt đến Tô Linh Phong!

Lúc này dưới chân Tô Linh Phong không hề di chuyển, thân thể hơi nghiêng sang một bên, nàng vươn một bàn tay, động tác nhanh như tia chớp bắt được cổ tay Tiểu Huyên đang ngưng kết đấu khí đánh đến nàng!
Tiểu Huyên chỉ cảm thấy cổ tay giống như bị một cái kìm sắt thật lớn kẹp lấy, cuối cùng không thể động đậy.
Còn chưa đợi mọi người xung quanh phản ứng kịp, Tô Linh Phong đã nắm lấy cổ tay Tiểu Huyên, uốn cong cánh tay của nàng về phía sau lưng.
Lúc này Tiểu Huyên mới phát hiện, khí lực của Tô Linh Phong rất lớn, nàng ta căn bản là không có khả năng phản kháng! Thoáng chốc mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng nàng ta thầm nghĩ một tiếng “không tốt!”
Động tác của Tô Linh Phong dứt khoát lưu loát, đè ép lưng Tiểu Huyên, tay kia dựng thẳng thành đao, ngay cổ Tiểu Huyên mà chém xuống!
Một chiêu đánh trúng, Tiểu Huyên lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, đấu khí trên người tản đi, mềm nhũn nằm xuống, hôn mê bất tỉnh…
Đấu khí khải chỉ có thể ngưng tụ trên thân thể, đầu và mặt không cách nào được đấu khí bao bọc, từ cổ trở lên chính là chỗ yếu nhất của Võ Sĩ, Tô Linh Phong căn bản không hề sử dụng đấu khí, nàng không biết sức mạnh của bản thân có thể đánh nát đấu khí khải của Tiểu Huyên hay không, cho nên nàng mới lựa chọn dùng đao chém vào cổ Tiểu Huyên, trực tiếp chém nàng ta ngất xỉu.
“Không thể chống đỡ được!” Tiểu Bạch lắc đầu lắc đầu nói: “Như vậy đã kết thúc, không đã nghiền mà!”
Gần đây Tiểu Bạch nó chỉ ăn chỉ ngủ, thường xuyên trốn trong không gian ma sủng không ra được, không có ai cãi nhau với nó, nó rất cô đơn, vất vả lắm mới có một ít vui vẻ, nhưng nữ nhân ngu ngốc này quá yếu! Ngay cả một chiêu của chủ nhân cũng chịu không được!
“Chém, chém ngất xỉu? Như vậy cũng được sao?”
“Vừa rồi nàng mới… Là, là tay không bắt người sử dụng đấu khí chưởng? Ta không nhìn nhầm chứ?” Có người nghi ngờ bản thân đang hoa mắt.
“Là dùng tay không để bắt, con bà nó, thật biến thái!”
“Nàng cũng là đệ tử của học viện Thanh Kiều Linh Vũ sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua trong học viện xuất hiện nhân vật số một như vậy?”
“…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.