Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 134:






Nguyên thạch của Khai Bảo Các được đưa đến rồi, vừa hay trong Lâm Phong Uyển có một tầng hầm, Tô Linh Phong lệnh cho người chuyển nguyên thạch vào bên trong, cả mấy vật liệu luyện kim và vũ khí cũng nhét vào bên trong tầng hầm này.
Mục Đạt nhìn chằm chằm những viên nguyên thạch và Tô Linh Phong mua, ông ta sững người một lát rồi mới nói: “Trong phủ không có giải thạch khí, ngày mai ta sẽ bảo người mua một cái cho tiểu thư.

Tô Linh Phong cũng đang định nói đến chuyện này, thấy Mục Đạt đề cập bèn gật đầu nói: “Thế thì làm phiền Mục Đạt quản gia rồi.


Sau khi Tô Linh Phong về phòng nghỉ ngơi Mục Đạt hỏi Tiêu Minh Lãng: “Sao tiểu thư lại mua nhiều nguyên thạch như vậy? Chắc là đã tốn không ít tiền nhỉ? Lúc sáng đưa cho tiểu thư hai nghìn đồng vàng, số tiền này không ít nhưng chỉ sợ cũng không đủ để mua từng này nguyên thạch chứ?”
Tiêu Minh Lãng mỉm cười rồi nói với ý vị sâu xa: “Vị tiểu thư này của chúng ta không đơn giản đâu! ”
“Hả? Hôm nay mấy người ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?” Mục Đạt nghi hoặc hỏi.
Tiêu Minh Lãng lập tức kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trong Khai Bảo Các lúc sáng.
Mục Đạt nghe thấy vậy bèn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Chuyện ngày hôm nay ngươi đi bẩm báo với thành chủ đi.

Tiêu Minh Lãng gật đầu nói: “Ừm, ta đang chuẩn bị đi gặp thành chủ đại nhân đây.

Trong thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn.
Nghe Tiêu Minh Lãng báo cáo xong Tư Đồ Tiêu Sơn không nói nhiều lời mà chỉ trầm ngâm suy tư sau đó khoát tay bảo Tiêu Minh Lãng lui xuống.

Trong đêm, Tô Linh Phong ngồi trên giường nhắm mắt thiền định.
Với sự trợ giúp của Mặc Vấn Trần linh thuật của Tô Linh Phong đã thành công đột phá cấp độ thứ hai.
Nàng phát hiện trong đầu mình đột nhiên có thêm một vài câu thần chú kì lạ và bí ẩn, lúc nàng thầm niệm chú thì có thể kích hoạt nguyên tố được hấp thụ trong cơ thể và biến chúng thành sức mạnh để sử dụng.
Tuy nhiên vì nàng chưa có cơ hội thử giải phóng kỹ năng được chuyển hóa bởi những sức mạnh đó nên nàng không biết uy lực như thế nào.
Trước đây khi Tô Linh Phong thiền định nàng sẽ tự động bị đẩy ra khỏi không gian nguyên tố thuần khiết và trống rỗng sau khi sức mạnh của nàng tạm thời được nạp đầy.
Bây giờ khi đang ngồi thiền nàng có thể cảm nhận được sự chuyển động của thế giới bên ngoài và có thể tự do kiểm soát thời gian thiền định.
Giống như lúc này, Tô Linh Phong cảm nhận được giao động kỳ lạ trong không khí và nhanh chóng giải phóng trạng thái thiền định, mở bừng hai mắt!
“Sao ngươi lại đến rồi?” Tô Linh Phong trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần đang ngồi bên giường rồi cau mày.

Kể từ khi Mặc Vấn Trần giúp nàng đột phá trở ngại linh thuật cấp hai hắn đã mấy ngày không xuất hiện trong phòng ngủ của nàng giữa đêm!
Trong phòng để viên pha lê sáng lấp lánh vào ban đêm mà Mặc Vấn Trần lấy ra ngày hôm đó, nhờ ánh sáng mờ ảo và dịu nhẹ Mặc Vấn Trần lưu luyến nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn vẫn còn nét trẻ con của Tô Linh Phong sau đó đưa cái hộp nhỏ trong tay mình cho Tô Linh Phong: “Đây, cái này cho ngươi!”
“Đây là cái gì?” Tô Linh Phong nhướn mày hỏi.
“Tụ Ngưng Châu, mang theo bên người khi ngươi thiền định nó có thể giúp ngươi nhanh chóng hấp thụ và chuyển hóa nguyên tố phân tử hơn, làm tăng tốc độ tu luyện linh thuật của ngươi.
” Mặc Vấn Trần cười khẩy nói.
Còn có bảo vật như vậy sao? Tô Linh Phong không khách khí vươn tay nhận lấy, nàng thấy trong hộp pha lê trong suốt có một sợi dây chuyền xâu một hạt châu nhỏ mờ đục, trông quả thực không giống như một vật tầm thường.
“Canh ba nửa đêm đến đây là vì đưa cái này sao?” Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần rồi lạnh lùng nói: “Lần sau khi lên lớp đưa cho ta không được sao?”
Mặc Vấn Trần thở dài vươn tay ôm Tô Linh Phong vào lòng áp đầu nàng vào lồng ngực của hắn ta rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu nha đầu, ta nhớ ngươi, không được sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.