Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 123:






"Phong Nhi..." Nghe vậy, Mặc Vấn Trần bất lực gọi khẽ.
Hắn cách xa Tô Linh Phong một chút, sau đó từ từ ngẩng đầu, mở mắt nhìn Tô Linh Phong...
Trong đôi mắt đẹp sâu thẳm ấy lóe lên một tia sáng màu tím quyến rũ...
"Phong Nhi không nhìn lầm...đôi mắt của ta…có lúc chúng sẽ biến thành như thế này..." Mặc Vấn Trần khẽ thở dài.
Tô Linh Phong nhìn vào mắt Mặc Vấn Trần, hừ mũi lạnh lùng: "Chịu mở mồm rồi?"
Mặc Vấn Trần cười khổ: "Nếu ta không nói, Phong Nhi sẽ coi ta thành kẻ thù mất..."
"Nói đi." Mặt mày Tô Linh Phong vô cảm, nói.
"Trên người ta…có dòng máu của ma tộc..." Mặc Vấn Trần lặng lẽ nói.
Nghe vậy, Tô Linh Phong cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, theo ghi chép trong sách thì chỉ có ma tộc và thần tộc mới có đôi mắt màu tím! Chỉ có điều...
"Chẳng phải ma tộc và thần tộc đã biến mất khỏi đại lục mấy ngàn năm rồi sao?" Vẻ mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, giọng nói cũng lành lạnh.
Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng nói: "Trên đại lục vẫn còn tồn tại ma tộc và thần tộc, chẳng qua người đời không biết vậy thôi."
Tô Linh Phong do dự một chút, lại hỏi: "Thế...người bao nhiêu tuổi rồi?"

Tuổi thọ của người thuộc thần tộc và ma tộc dài hơn người thường rất nhiều, cái tên trước mặt này chẳng lẽ đã là lão quái vật ngàn năm tuổi?
Mặc Vấn Trần sửng sốt một hồi, ngay sau đó hồi thần lại, đưa tay xoa đầu Tô Linh Phong, nhẹ cười nói: "Ta hai mươi mốt." Dừng một chút, hắn giải thích: "Mẹ ta là người của ma tộc, trong người ta vẫn có dòng máu của nhân loại."
"Ồ…" Tô Linh Phong không có thói quen buôn chuyện, nàng không định hỏi thêm về cha mẹ của Mặc Vấn Trần.
Nhìn đôi mắt Mặc Vấn Trần, nàng cau mày hỏi: "Hôm nay ngươi...chuyện này là sao?"
“…” Mặc Vấn Trần khẽ mím môi mỏng, không lập tức trả lời câu hỏi của Tô Linh Phong.
"Không đáp được?" Tô Linh Phong nhướng mày.
"Phong Nhi...dạo này ngươi có gặp ác mộng không?" Mặc Vấn Trần đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
"Ác mộng?" Tô Linh Phong sửng sốt, đoạn nói: "Ác mộng mà ngươi nói là chỉ..."
"Ừm…ví dụ như..." Mặc Vấn Trần cân nhắc một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thấy thứ gì đó trong mơ..."
Tim Tô Linh Phong hẫng một nhịp: "Ngươi đang nói về âm hồn?"
"Ừ…" Mặc Vấn Trần gật đầu.
"Từng thấy, rồi sao?"
Kể từ khi Tô Linh Phong bắt đầu tu tập linh thuật, nàng đã nhìn thấy được linh hồn của loài người và ma thú mới chết, hơn nữa nàng càng hấp thụ nhiều phân tử nguyên tố kỳ lạ, thể linh hồn mà nàng nhìn thấy lại càng rõ ràng hơn...
Càng cổ quái hơn nữa là một người chưa bao giờ nằm mơ như nàng lại bắt đầu mơ! Nàng nằm mơ cũng thấy những thể linh hồn đó, lúc đầu chỉ xuất hiện một hai cái, sau đó chúng bắt đầu tụ thành đàn, số lượng ngày càng nhiều...
Đôi mắt Tô Linh Phong có thể nhìn thấy linh hồn chân chính nên nàng không có cảm giác gì, đương nhiên trong mộng cũng sẽ không sợ hãi những thứ này.
Nàng đại khái đoán ra được là do "lực U Minh" gì đó trong cơ thể mình đang tác quái nên cũng không để tâm lắm.
"Thế…khi ta ở bên ngươi thì sao?" Mặc Vấn Trần lại hỏi.
Tô Linh Phong nghe Mặc Vấn Trần hỏi vậy lập tức sững người.
Đúng nhỉ, lúc nàng còn ở Gia Thành, đêm đó Mặc Vấn Trần đột nhập vào phòng ôm nàng ngủ, nàng không hề thấy những thứ đó xuất hiện...Đêm qua dù Mặc Vấn Trần đã rời phòng nàng lúc nửa đêm, nhưng nửa sau đêm đó nàng cũng vẫn ngủ rất ngon...
"Cái lực U Minh quái quỷ gì đó trên người ta có liên quan gì với ngươi?" Tô Linh Phong nhìn chằm chằm Mặc Vấn Trần, trầm giọng hỏi.
"Phong Nhi thừa kế lực U Minh của minh chủ, khi thiền định sẽ tự động kích phát và hấp thụ nguyên tố minh hệ.
Trước kia Phong Nhi là một người chưa từng tu tập linh thuật, hơn nữa nguyên tố minh hệ rất khó nắm bắt và khống chế, nếu kế chủ không thể kiểm soát sức mạnh của nó thì có thể sẽ bị nó cắn trả..." Mặc Vấn Trần dừng một chút, rồi lại thở dài nói: "Ta muốn dùng sức mạnh của mình giúp Phong Nhi trấn áp nguyên tố minh hệ, có điều...phần lớn sức mạnh của ta đã bị phong ấn, hôm qua còn bị ngươi cắn bị thương, nguyên tố minh hệ trong cơ thể ngươi theo máu xâm nhập vào cơ thể ta, khi trục xuất nguyên tố minh hệ, sức mạnh của ta đã gần như cạn kiệt, cho nên…ban nãy nhất thời không áp chế được phân tử nguyên tố trong cơ thể ngươi nên mới lộ mắt ma..."
Nghe những Mặc Vấn Trần nói một tràng dài, Tô Linh Phong kinh ngạc cực độ, mãi một lúc lâu sau không nói gì...
Nguyên tố cắn trả? Nghe hơi giống tẩu hỏa nhập ma...Mặc Vấn Trần nửa đêm xông vào phòng nàng không phải để khinh bạc nàng, mà là để giúp nàng áp chế thu phục sức mạnh trong cơ thể nàng?
Phần lớn sức mạnh của Mặc Vấn Trần đã bị phong ấn?! Tại sao sức mạnh của hắn lại bị phong ấn?? Thực lực hiện tại của hắn cũng đã khá mạnh rồi, nếu phong ấn được giải trừ...
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt Mặc Vấn Trần, lại nhỏ lên mu bàn tay Tô Linh Phong...
Tô Linh Phong giật mình định thần lại, nàng đưa tay sờ trán Mặc Vấn Trần, chảy nhiều mồ hôi quá...
"Mặc Vấn Trần, ngươi không sao chứ?" Tô Linh Phong hỏi.
"Không sao, một lát nữa sẽ ổn thôi..." Mặc Vấn Trần nhẹ giọng trả lời.
"Mắt của ngươi…" Tô Linh Phong cau mày, nếu đôi mắt màu tím của hắn bị người ta phát hiện thì nguy to!
"Đừng lo, chừng nào trời sáng là biến trở lại thôi."
Tô Linh Phong lấy một chiếc khăn tay đưa cho Mặc Vấn Trần: "Lau đi."
Khóe môi Mặc Vấn Trần khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: "Ta không còn sức nữa rồi, ngươi giúp ta..."
Tô Linh Phong nhét chiếc khăn vào tay Mặc Vấn Trần, tức giận nói: "Lau hay không tùy ngươi."
“…” Mặc Vấn Trần dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó lại vươn tay ôm Tô Linh Phong vào lòng, thì thầm bên tai nàng: "Phong Nhi...đừng trách ta nhé? Hôm qua ta thật sự..."
"Đừng nhắc tới chuyện hôm qua!" Khuôn mặt của Tô Linh Phong sầm xuống, nàng la lên.
"Được được, không nhắc..."
"Tại sao trong cơ thể ta lại có lực U Minh?" Tô Linh Phong hỏi.
Mặc Vấn Trần khẽ thở dài: "Câu hỏi này ta không trả lời được..."
"Không trả lời được?" Tô Linh Phong nheo mắt.
"Vì ta cũng không biết tại sao lực U Minh lại chọn Phong Nhi làm kế chủ, nhưng mà...tốt hơn hết Phong Nhi đừng để người khác biết về chuyện này, tránh tự rước tai vạ vào thân." Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Lực U Minh đi kèm với Lửa minh trì, người bình thường không nhận ra được nên ngươi có thể dùng nó như linh thuật hệ hỏa bình thường."
"Ngươi cũng không biết?" Giọng điệu Tô Linh Phong mang theo chút nghi ngờ.
Mặc Vấn Trần thở dài: "Nha đầu này, ta nói thật mà, ngươi phải tin ta."
"Tại sao ta phải tin ngươi? Tại sao ngươi cứ dây dưa không rõ với ta?" Tô Linh Phong bĩu môi, một người tiếp cận nàng có mục đích lại cứ liên tục kêu nàng phải tin tưởng mình, cái thể loại logic gì thế này?
Mặc Vấn Trần im lặng một lúc, lại nói: "Phong Nhi, đợi sau này có thời gian ta sẽ đưa ngươi đi gặp một người..."
"Một người? Ai cơ?" Tô Linh Phong nhướng mày.
"Một bà già..." Giọng điệu Mặc Vấn Trần dường như có chút căm giận.
Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ giật một cái: "...Ta không có hứng thú với bà già."
“…Gặp bà ta rồi ngươi sẽ hiểu." Mặc Vấn Trần vuốt tóc Tô Linh Phong, nhẹ nhàng nói.
Tô Linh Phong cau mày, nàng không thích cảm giác bị đánh đố thế này.
Mặc Vấn Trần dùng hai tay bưng mặt Tô Linh Phong, nghiêm túc nói: "Phong Nhi...có một số chuyện đã được định sẵn kể từ khi ngươi kế thừa sức mạnh này rồi.

Số phận của chúng ta đã gắn liền với nhau ngay từ lần đầu tiên ta đột nhập vào phòng ngươi, thế nên đừng nghi ngờ ta, chúng ta sẽ không bao giờ là kẻ thù, ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi..."
Tô Linh Phong không đáp lời, một cảm giác rất kỳ lạ đang dâng lên trong lòng nàng...
Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong nằm xuống, để đầu nàng vùi trong lòng mình, ngữ khí dịu dàng nói: "Phong Nhi...ngủ đi..."
Trong chăn, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong, mười ngón tay đan chặt.
Thân thể của Tô Linh Phong lại cứng đờ, nhưng nàng không phản kháng, không cố rút tay ra nữa...
Trời vừa rạng sáng, Mặc Vấn Trần đứng dậy chỉnh lại quần áo, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má hồng hào thanh tú của Tô Linh Phong, sau đó thấp giọng niệm một câu chú ngữ rồi biến mất trong hư không...
Mặc Vấn Trần rời đi không lâu, Tô Linh Phong đã mở mắt ra, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, cau mày suy nghĩ...
"Chủ nhân chủ nhân...Thả ta ra đi, hu hu hu...sau này ta không dám nhiều lời nữa đâu, chủ nhân đừng nhốt ta ở chỗ này, buồn lắm.." Rồng con Tiểu Bạch bị nhốt trong không gian ma sủng hai ngày liền lại bắt đầu kêu gào với Tô Linh Phong đây mà.
"Mẹ ơi, nó ồn quá đi mất, người ta không muốn ở chúng với nó nữa đâu, phiền chết..." Đoàn Tử cũng tỉnh dậy ngáp một cái, không chịu nổi mà kháng nghị.
"Ngươi mới phiền ấy! Đồ quỷ tham ăn, ngủ đến ngu người, đồ ma thú yếu nhớt, chỉ biết nịnh hót là tài!" Tiểu Bạch xù lông, thở phì phò gào to.
"Còn ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta thôi, đồ đáng ghét, mẹ không thích ngươi đâu!" Đôi mắt như quả nho đen của Đoàn Tử trừng lớn, nó gầm lên không chịu thua kém.
"Đồ thú ngu xuẩn này, sao ngươi dám cả gan thách thức uy nghiêm của loài rồng hả!!" Hơi thở rồng của Tiểu Bạch liên tiếp phun về phía Đoàn Tử.
"Mẹ, nó bắt nạt con..."
Tô Linh Phong triệu hoán hai tên nhóc đó ra ngoài, cau mày trách mắng: "Câm miệng, không được cãi nhau nữa, đi ra chỗ khác chơi!"
Hai đứa thấy tâm tình Tô Linh Phong không tốt nên cũng không dám tự rước xui xẻo nữa, khoanh tay quay đầu về hai hướng khác nhau, mím môi trợn mắt, tức giận hừ mũi.
Ngay sau đó, Tiểu Bạch bay ra khỏi phòng, vui vẻ đi hóng gió...
Đoàn Tử vồ lấy đĩa trái cây trên chiếc bàn thấp, cầm một quả táo to mà gặm...
Ăn sáng xong, Mục Đạt mang mấy thùng sách đến, còn có mấy thứ đồ dùng khác như bút, giấy, đồng thời sắp xếp một phòng sách tiện nghi cho Tô Linh Phong ở Lâm Phong Uyển.
"Thưa tiểu thư, những cuốn này là sách tiểu thư sẽ dùng đến khi lên lớp." Mục Đạt chỉ vào hàng trên của giá sách rồi nói với Tô Linh Phong.
"Ờ, ta biết rồi."
"Mấy quyển sách này là do thành chủ đại nhân hạ lệnh đưa cho tiểu thư, nói là người cần." Mục Đạt lại chỉ vào mấy cuốn sách trên bàn, nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.