Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 112:






Trong ấn tượng của Tô Linh Phong, Hứa Nặc luôn là một nữ hài tử kiên cường e dè, rất hiểu chuyện nhưng ít nói cũng rất biết cách kiểm soát cảm xúc của mình, nàng chưa từng nhìn thấy nàng ta nóng nảy và sắc bén như vậy nên nàng không khỏi nhướn mày kinh ngạc liếc nhìn Hứa Nặc.
Hứa Nặc cũng không biết mình bị làm sao, thấy nữ hài đó trêu chọc Đoàn Tử như đồ chơi thì nàng ta cảm thấy không vui, hơn nữa cách thiếu niên da màu lúa mạch hét lên với Tô Linh Phong khiến nàng ta càng khó chịu hơn! Vì vậy nàng ta đã đập bàn rồi đứng phắt dậy.
“Ngươi...!Ngươi!” Người thiếu niên bị Hứa Nặc trách móc một trận, mặt hắn ta sa sầm lại, hắn ta chỉ vào Hức Nặc nhưng nhất thời không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Tránh xa ra! Đừng có làm chướng mắt bọn ta!” Hứa Nặc cau mày chán ghét.
“Ta chỉ muốn mua ma sủng mà thôi, ngươi không cần phải mắng người chứ?” Nữ hài tên Mật Mật thấy tay mình không bị cắn rách bèn kìm lại nước mắt trực trào, rồi nhìn Hứa Nặc chằm chằm.
“Mua ma sủng? Thế thì ngươi phải đi tiệm ma sủng mua chứ, chạy đến trà lâu mua ma sủng cái gì chứ?” Hứa Nặc liếc nhìn nữ hài đó rồi lạnh lùng nói: “Hơn nữa, tai nào của ngươi nghe thấy ta mắng ngươi? Nói ngươi ngu ngốc rõ ràng là sự thật, được chứ?”

Tiêu Minh Lãng tiếp tục cúi đầu uống trà, che giấu đi nụ cười trên môi, không ngờ người hầu thường ngày không nói gì của tiểu thư khi hung dữ miệng lưỡi lại cay độc như vậy...
“Ngươi! Ngươi mới là đồ ngu ngốc!” Nữ hài tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nàng ta nắm chặt y phục của kiếm sĩ bên cạnh rồi ấm ức nói: “Ca ca, huynh xem nàng ta...”
“Khụ...” Kiếm sĩ đó xấu hổ khẽ ho một tiếng rồi lễ phép đáp: “Hai vị tiểu thư, ta rất xin lỗi vì đã làm phiền ba vị đây, ta thay mặt muội muội tạ lỗi với các vị...”
“Đường Hiên, con ma sủng đã cắn Mật Mật vậy mà nha đầu này còn mắng Mật Mật, ngươi không thay Mật Mật đòi lại công đạo lại còn đi tạ tội với bọn họ! Có người ca ca nào như ngươi không?” Thiếu niên có màu da lúa mạch xoa xoa cổ nói.
“Hiểu Phong!” Kiếm sĩ tên Đường Hiên trừng mắt nhìn thiếu niên đó rồi ngăn hắn ta tiếp tục nói.
“Ờ...!mấy vị khách quan, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phục vụ chạy lên lầu nhìn thấy khách ở hai bàn bèn dè dặt hỏi chuyện, trong lòng vô cùng hoang mang, trên lầu lúc này chỉ có khách ở hai bàn này, không phải giành bàn cũng chẳng uống rượu, chẳng làm phiền đến nhau, thế làm sao lại cãi nhau được?
“Không sao, chỉ là có chút hiểu lầm thôi, yên tâm, bọn ta không đánh nhau đâu, ngươi xuống trước đi.” Đường Hiên lấy ra một đồng vàng nhét vào trong tay của tên phục vụ.
Tên phục vụ nhận tiền boa rồi lập tức mỉm cười nói: “Hiểu lầm thì tốt, hiểu lầm thì tốt, mấy vị khách quan cứ dùng bữa tự nhiên.” Nói xong hắn ta xuống lầu chào hỏi những vị khách khác.
“Ca ca, muội muốn con ma sủng đó...” Nữ hài không quan tâm đến chuyện Đường Hiên thay nàng ta tạ lỗi mà chỉ cứ tập trung vào Đoàn Tử.
Đường Hiên vỗ nhẹ cánh tay muội muội mình rồi lại nói với đám người Tô Linh Phong: “Tại hạ là Đường Hiên, đây là muội muội của ta Đường Mật Mật.” Nói rồi hắn ta lại chỉ vào thiếu niên có làn da màu lúa mạch rồi giới thiệu: “Vị này là Đoàn Hiểu Phong.”
“Hừ!” Đoàn Hiểu Phong khoanh tay trước ngực rồi ngẩng đầu một cách kiêu ngạo.
Ba người bọn Tô Linh Phong nghe thấy vậy đồng thời nhướn mày.
Đường gia? Đoàn gia? Chẳng lẽ là người của Đường gia và Đoàn gia, hai gia tộc đứng thứ hai và thứ tư trong tứ đại gia tộc ở Đại An Quốc sao?
Nếu như chỉ gặp người họ Đường hoặc người họ Đoàn thì sẽ chẳng nghĩ nhiều nhưng khi gặp phải người mang hai họ này đi cùng nhau thì khó mà khiến người ta không nghĩ tới hai gia tộc này, Đường gia và Đoàn gia có quan hệ thân thiết là chuyện mà tất cả mọi người ở đại lục phía đông đều biết...
Hứa Nặc hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống ghế, nàng ta không thèm nhìn mấy người đó, nàng ta ghét nhất là những kẻ dựa vào gia thế mà kiêu ngạo khoe khoang bên ngoài.
Tô Linh Phong tóm lấy Đoàn Tử đang ôm trên cổ nàng rồi đặt lên đùi, xắn một miếng bánh rồi đút lên miệng cho nó, hoàn toàn chẳng để ý đến sự tồn tại của mấy người đó.
Đoàn Tử rất hợp tác, nó mở cái miệng nhỏ nhắn ra rồi vui vẻ ăn bánh trên tay của Tô Linh Phong.
Tiêu Minh Lãng chậm rãi uống trà, tiểu thư không có phản ứng gì thì hắn ta cũng không cần phải nhiều lời, uống trà xem náo nhiệt là chuyện tốt thảnh thơi.
“Khụ...” Đường Hiên lại xấu hổ ho khan lần nữa, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Tô Linh Phong, người mãi không lên tiếng: “Vị tiểu thư này, có thể nhường con ma sủng của ngươi cho bọn ta không? Ngươi cứ ra giá.”
“Không bán.” Tô Linh Phong mặt không đổi sắc nói hai chữ.
“Đúng thế, ma ma sẽ không bán Đoàn Tử!” Đoàn Tử nuốt đồ ăn trong miệng rồi thè lưỡi ra, nhìn về phía bọn Đường Hiên làm mặt quỷ khiêu khích.
Đường Mật Mật bị dáng vẻ đáng yêu của Đoàn Tử làm lòng ngứa ngáy, ánh mắt nàng ta như mê muội không ngừng lắc lư cánh tay Đường Hiên: “Ca ca, ca ca, huynh nhất định phải mua cho muội...”
“Ừm...!Giá cao một chút cũng không thành vấn đề.” Đường Hiên bất lực nhếch miệng, hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục nói với Tô Linh Phong.
“Tiểu thư nhà ta nói không bán, ngươi nghe không hiểu sao? Đừng tưởng rằng báo gia môn thì người khác sẽ dung túng cho các ngươi mày dày mặt dạn, làm càn làm bậy.” Hứa Nặc cau mày xen vào.
“Có thị nữ nào như ngươi không? Tiểu thư còn chưa nói ngươi đã hết lần này đến lần khác cắt ngang, người khác không biết còn tưởng ngươi mới là tiểu thư đấy! Cũng không biết là gia tộc như thế nào mà lại nuôi một nô tài không có quy tắc như vậy!” Đoàn Hiểu Phong ban nãy bị Hứa Nặc trách mắng nên cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai, lúc này nghe thấy nàng ta gọi Tô Linh Phong là tiểu thư mới lại hăng máu lên.

“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Lần này đến lượt Đoàn Hiểu Phong đắc ý.
Tô Linh Phong ngẩng đầu nhìn Đoàn Hiểu Phong rồi lạnh lùng nói: “Người của ta không đến lượt ngươi giáo huấn!”
“Ngươi! Hừ, đúng là chủ thế nào thì nuôi nô tài thế ấy!” Đoàn Hiểu Phong tức giận nói rồi lấy ra hai tờ kim phiếu đặt lên bàn: “Không muốn dài dòng với mấy người, tiền đưa các ngươi, ma sủng giao ra đây!”
Khóa miệng Tô Linh Phong khẽ giật giật, vậy mà hắn ta thực sự lấy ra hai trăm kim phiếu...
“Ha ha ha!” Tiểu Bạch cười lớn rồi nói: “Rẻ quá! Người này rõ ràng là chẳng có thành ý muốn mua, nhất định là bị tên chúa tể phàm ăn tục uống này dọa sợ rồi!”
Mặc dù kim phiếu tương đương với đồng vàng nhưng dù sao cũng là giấy nên sẽ không phát sáng rực rỡ, hơn nữa kim ngạch cũng tương đối nhỏ, vì vậy Tiểu Bạch mới có thể kiềm chế không nhìn chằm chằm vào tiền, không chảy nước miếng hay trở nên ngây ngốc.
“Đáng ghét!” Đoàn Tử tức tối vung nắm đấm về phía Tiểu Bạch, sau đó nó nhảy lên vai của Tô Linh Phong tức giận nhìn Đoàn Hiểu Phong.
Đoàn Hiểu Phong nhìn thấy phản ứng của Đoàn Tử không khỏi sững người, không ngờ con ma sủng trông có vẻ chẳng có tác dụng gì lại có chỉ số thông minh cao như vậy...
Thấy nụ cười chế giễu trên môi Tô Linh Phong Đoàn Hiểu Phong không nhịn được nữa bèn lấy thêm hai tờ kim phiếu đập lên bàn: “Ngươi đừng quá tham lam!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.