Ma Hậu Chi Vương

Chương 4: Tu la nhiễm tuyên 11 vạn năm sau




Trong một mật thất tối tâm có một tiểu cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, đôi mắt sắc xảo tràn ngập vẻ lạnh lùng, cô độc, chân mày lá liễu thanh tao, sóng mũi cao, đôi môi hồng chúm chím, vẻ đẹp đó kết hợp với thân thể nóng bỏng nuột nà trong có vẻ yêu mị. Nhưng bên trong người nàng luôn tỏa ra một cổ hàn khí nồng đậm, ngạo nghễ khó ai tới gần, nàng chính là Tu La Nhiễm Tuyên Ma tôn của Thánh huyết tộc. nét đẹp điên đảo chúng sinh của nàng được thừa hưởng từ mẹ, vẻ lạnh lùng, ngão nghễ, mang vẻ vương dã được thừa hưởng từ cha.
Sau mấy vạn năm theo sư phụ học tập, rèn luyện với sự nghiêm khắc, nặng nề của Tuyệt Mật sư thái, nàng đã trưởng thành hơn, quá trình rèn luyện đã làm cho nàng thành thạo với sự đời, tàn nhẫn hơn và độc hơn, sao bao nhiêu năm nàng lấy hận thù làm lẽ sống đã biến nàng thành một cổ máy giết người ghê rợn.
Sau khi học xong nàng xin sư phụ xuống núi để trả thù, rốt cục nàng đã có thể lấy lại những thứ thuộc về nàng, dành lại vương vị từ tay Vĩnh đức, huyết tẩy lại hoàng thất Tu La, hợp Ma tộc lại với một nữa quỷ tộc mà ngoại công đã cho lập thành thánh huyết tộc, nhưng tại sao nàng không tìm được ông ta và lăng mộ mẫu hậu chứ? nàng khi biết tin mẫu thân chết nàng rất tức giận, giận chính mình không thể bảo vệ tốt mẹ.
Càng ngày nàng càng hận ông ta. Tại sao chứ? đều là con tại sao lúc nào ông ta chỉ quan tâm tới Vĩnh Đức? Đúng vậy nàng ghen tị ghen tị với nó vì cớ gì lúc nào cũng thiên vị nó, trong mắt ông lúc nào cũng có nó? tại sao chứ nàng rất cố gắng để làm chứng minh cho ông thấy nàng cũng giỏi, cùng ngoan, cũng thương ông chỗ nào không bằng nó. Nhưng chưa lúc nào đổi được một ánh mắt quan tâm của ông? Nàng không cần gì nhiều từ ông. nàng chỉ cần ông thương nàng bằng một phần của Vĩnh Đức là được. Nhưng tại sao lại khó như vậy. Nàng còn nhớ một lần lúc nhỏ cùng chơi đùa cùng các tiểu vương gia và tiểu công chúa của các tộc, trong đó cũng có Vĩnh Đức. Nàng nhớ lúc đó nàng đang chơi đùa cùng Tề ca ca, không biết nó từ đâu tới đẩy nàng ra không cho nàng tới gần Tề ca ca xất xược quát:“ Hừ! thứ vô dụng như ngươi mà cũng muốn tranh Tề ca ca cùng ta! mẫu thân ngươi tuy là hoàng hậu nhưng không phải cũng bị thất sủng sao? Còn không bằng mẫu thân ta. Ngươi tuy là trưởng công chúa nhưng cũng không được phụ hoàng sủng mà cũng lên mặt với ta sao? hai mẹ ngươi đúng là không biết đều,ti bỉ. vô sĩ như nhau.” Nàng không nói gì liền nhào tới tát liên tiếp vào mặt nó, cào, cấu nó đến rách da mặt cho đến lúc cung nữ vào ngăn lại mới thôi. Lúc đó ông ta tới, còn Ngọc phi ả ta giận dữ vô cùng khóc lóc, thảm thương mong ông ta đồi lại công bằng cho nó mới thôi. Nàng không nói gì ngước mắt lên nhìn ông. Nhưng ánh mắt ông lại lạnh lùng nhìn nàng,phạt nàng quỳ trước cung của nó một ngày một đêm, rồi phất tay ôm nó cùng Ngọc phi khuất bóng, ông vĩnh viễn không nhìn thấy nó quay lại nhìn nàng rồi cười với một nụ cười chiến thắng, có lẽ ông thấy nhưng lại làm ngơ. đêm ấy nàng quỳ suốt một đêm ngoài cửa cung nó mưa như trút hòa cùng nước mắt nàng rơi đi, mẫu thân thì đau lòng, khóc sướt mướt, cầu xin ông ta tha nàng nhưng ông ta lạnh lùng kêu người đưa bà về tẩm cung. Nàng đánh nó không phải vì nó tranh Tề ca ca với nàng mà là nó dám sỉ nhục mẫu thân nàng, khi ông tới nàng không phản bác, vì nàng nhìn ôm một tia hy vọng, nhưng ông đã làm nàng thất vọng thật rồi. nực cười quá phải không? Tại sao nàng lại nghĩ ông ta vì nàng mà trách phạt nó chứ? Cũng cùng là con mà tại sao ông ấy lại thiên vị như vậy?
Sau mấy vạn năm rời đi nàng tìm về nơi đó,giành lại những thứ vốn thuộc về nàng, trả thù những ai khi xưa hạ nhục, hại hai mẹ con nàng ly tán, nàng trở về như một con tu la khát máu giết sạch hết bọn họ, nhưng còn vài người tỷ như Ngọc phi, Vĩnh Đức nàng không nỡ giết họ bởi vì tận cùng của đau khổ không phải là cái chết mà chính là sự hành hạ họ để họ sống không bằng chết. Trả thù được rồi, giành lại được quyền lực nhưng nàng cũng không thỏa mãn được bởi vì để đạt được điều này thì nàng đã trả giá quá nhiều, đến lúc không thể quay đầu lại mà vẫn tiếp tục làm một cổ máy giết người. vì sự thù hận mà nàng không có tuổi thơ. trong khi các bạn cùng trang lúc chơi đùa thì nàng đang cùng sư phụ luyện công, khi họ quay quần cùng nhau hạnh phúc thì nàng cùng sư phụ luyện pháp thuật, khi họ đang yêu đương thì nàng làm nhiệm vụ như một cổ máy.............
Tiếng gõ cửa đã đưa nàng ra khỏi quá khứ. nàng lạnh lùng nói:“ vào đi“.
A phù bước vào cung kính nói:“ chủ tử Tuyệt Mật sư thái đã đến đang chờ bên ngoài.”
Nàng gật đầu rồi nói:“ Ngươi ra trước đi một chút nữa bản cung sẽ ra.”
......................................................................
Ngoài đại điện
Tuyệt Mật sư thái đang chờ nàng và nói chuyện cùng A phù.
Nàng bước ra, đi tới chỗ sư thái quỳ xuống hành lễ:“ Nhiễm Tuyên bái kiến sư phụ.” sư thái chưa nói gì thì nàng đứng lên lạnh lùng nói:“ sư phụ hôm nay tới gặp ta có phải có chuyện gì không?”
Tuyệt Mật sư thái bật cười:“ ha.. ha... ha... nha đầu này đúng là hiểu sư phụ.”
Nàng lạnh lùng nói:“ có chuyện gì người nói thẳng ra đi.”
Tuyệt Mật sư thái biểu môi lên tiếng:“ xú nha đầu! con có cần lúc nào nói chuyện với ta mặt cũng lạnh như băng vậy không đúng là dọa chết ta mà.”
nói giỡn xong với đồ đệ bà cũng không vòng vo nữa nói thẳng ra:“ Tuyên Nhi! ta muốn nhờ con giúp chuyện này và cũng muốn dung hòa nội đan của mẫu thân con trong con nữa.”
Nàng vẫn vậy lạnh lùng nói:“ nói đi, người muốn ta làm gì”
Tuyệt Mật sư thái vui mừng lập tức nói:“ Ta nợ trấn quốc tướng quân của Phượng Hoàng tộc một ân tình, Phượng đế hạ chỉ ban hôn cho tiểu thư phủ trấn quốc tướng quân cùng thái tử Phương tộc, nhưng nhà họ chỉ có một đứa con gái, nhưng nàng có người mình thích nên đã bỏ trốn cùng hắn. Nếu tới ngày thành thân mà không có tân nương thì Phượng đế sẽ lấy mạng cả nhà họ, Trấn quốc tướng quân này khi xưa cũng là bạn hữu của mẫu thân con, nên ta muốn con giúp họ, cũng như giúp con vượt qua đoạn nhân duyên này con sẽ có thể dung hòa được nội đan của mẫu thân con vào cơ thể con được. con cần làm nghĩa nữ của họ dẫu gì ngày xưa mẫu thân con chơi rất thân với vợ chồng Trấn quốc tướng quân này, tên của con sẽ là Mã Đạp Tuyết và chờ ngày gả đến phủ thái tử là được.”
Nàng cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không được,cứ coi nó như là một nhiệm vụ nàng cần làm vậy mở miệng hỏi:“ khi nào ta kết thúc nhiệm vụ này được.”
Tuyệt Mật dư thái mừng rỡ vì nàng đã chấp nhận:“ chỉ cần tới lúc hắn đăng cơ thì coi như nhiệm vụ của con kết thúc nhưng để nội đan hòa vào thì không dễ vậy đâu.” nói xong một đoạn thì bà nghiêm túc nói với nàng.
Nàng phát ra hơi thở lạnh lẽo, nói:“ cần gì thì nói mau đi”
Tuyệt Mật sư thái nghiêm túc nói:“ con cần phải uống canh lãng quên ta đã chế cho con,nó sẽ tạm thời ngăn được sự phát tán của viên tuyệt tình đan mà mẫu thân con giao cho con, uống canh này con có thể sống thực với bản thân mình mà không bị gò bóvà khi viên tuyệt tình đan bị khống chế thì con có thể sẽ có tình cảm với nam nhân, nó sẽ hết tác dụng khi con thực sự dứt được mối nhân duyên này, thì lúc đó nội đan của mẫu thân con có thể hòa vào cơ thể con được.”
Nghe được lời bà nói nàng nàng không do dự nói:“ được ta đồng ý”
Tuyệt Mật sư thái nghe nàng nói hỏi lại lần nữa:“ nha đầu à! con suy nghĩ kĩ chưa.”
Nàng hừ lạnh nói:“ nó cũng giống như nhiệm vụ mà ta làm trước đây thôi, cần gì phải đáng đo như vây.”
Tuyệt Mật sư thái lo lắng nói:“ nó còn nguy hiểm hơn nhiệm vụ nữa, chỉ cần con dính sâu vào đoạn tình kiếp này thì sẽ rơi vào con đường vạn kiếp bất phục như mẫu thân con. Nó cũng chân thành trong tình yêu đó cuối cùng nó cũng có kết cục tốt đâu.” nhớ lại đồ nhi của mình bà đau lòng nghẹn ngào nói.
Nàng nghe sư phụ nhắc tới mẫu thân thì toàn thân như phủ một lớp băng lạnh lẽo, lạnh lùng phung ra từng chữ:“ ta biết.” rồi thi triển phép thuật biến mất.
Tuyệt Mật sư thái ai oán nói:“ xú nha đầu này! khiến ta thực đau lòng mà. chắc nàng lại đi uống rựu nữa chứ gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.