Ma Chủng

Chương 101: Thí luyện




Chương 101: Thí luyện
Tiếng sấm rền xé ngang bầu trời đêm, Hứa Tử Du choàng tỉnh giấc, mi tâm nhăn nhó vì cơn ê ẩm lan khắp toàn cơ thể. Hắn vừa ngồi dậy là lại phải nằm xuống.
“Mẹ kiếp, đau quá…”
Cửa phòng mở toang, thân hình như hộ pháp của Đông Vô Mệnh tạo nên một cái bóng dài phù lên cơ thể Hứa Tử Du. Đôi mắt gã có màu xanh lục, sắc xanh dường như còn đậm hơn lần cuối hai người gặp nhau. Nét mặt gã vẫn ít cảm xúc như cũ.
“Tinh thần đệ vẫn tỉnh táo chứ?”
Đông Vô Mệnh đặt chậu nước cùng khăn khô đến bên giường. Phòng của Hứa Tử Du giờ này đã có giường rồi, tuy đơn sơ nhưng từ giờ mỗi khi hắn ngất vì Đoán Tạo Châm, hắn không cần phải nằm dưới đất nữa. Đông Vô Mệnh đã làm cho hắn, hắn rất biết ơn.
“Trước mắt vẫn tỉnh táo, sau này thì ta không nắm chắc lắm.” Hứa Tử Du thở dài.
“Nghe sư phụ nói sư đệ đề nghị thi châm bảy lần liền. Đệ bị điên rồi sao?”
“Tình cảnh của ta không tốt, ta không còn lựa chọn nào khác.” Hắn não nề đáp: “Nếu không nhanh chóng gia tăng thực lực, e rằng ta khó mà giữ mạng trong thí luyện sắp tới.”
Đông Vô Mệnh vắt khăn, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Thực lực của sư đệ hiện nay đã có thể sánh với nhóm đệ tử bình thường ở nội môn, dù không làm nên chuyện trong thí luyện thì vẫn thừa sức tự vệ. Nhưng cá nhân ta lại không tin sư đệ không làm được gì. Nói ra sao đi nữa, trắc địa vẫn là lĩnh vực thuộc trận pháp, ta không nghĩ có người nào khác định hướng tốt như đệ.”
Hứa Tử Du cười khổ.
“Sư huynh lại đề cao ta quá rồi, nhưng ta ghi nhận lòng tốt của huynh.”
Hắn khó khăn nhấc cánh tay lên để gã có thể lau chùi. Hắn ra mồ hôi rất nhiều, thể nội nóng bừng như lửa đốt, xen lẫn vào đó là cơn đau không ngừng nỉ non.
Hứa Tử Du đã đánh giá thấp hậu quả của bảy cây châm lần này, đáng lý hắn chỉ nên đề nghị tới con số năm mà thôi, nhưng vì sư phụ đã lấy đủ bảy cây nên hắn không dám rút lời. Tính toán sai lệch thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả.
May mắn thay, Hứa Tử Du gắng gượng qua được ải này.

“Đồng môn với nhau, có gì phải khách sao.” Đông Vô Mệnh chuyển tay bắt mạch: “Mạch tượng của sư đệ dần ổn định trở lại rồi, tuy vẫn còn nội thương nhưng hiệu quả của Đoán Tạo Châm vẫn còn đấy nên không qua vài ngày sẽ khôi phục lại như cũ. Với cả, đệ cũng đã bước vào giai đoạn hậu kỳ của Đoán Tạo Châm, thuế biến nhục thân sẽ rõ rệt hơn trước. Nếu phát hiện chỗ nào không ổn thì nhớ nói với ta, đừng cố giấu mà lưu lại ám thương.”
Hứa Tử Du gật đầu.
“Sư huynh yên tâm, ta sẽ không cậy mạnh.”
“Ta biết đệ sẽ nói thế.” Đông Vô Mệnh hiếm hoi nở nụ cười: “Mạch tượng của đệ vẫn còn yếu, đừng vội vận công sớm. Thời gian vẫn còn hai tháng, cứ dành trọn tháng đầu nghỉ ngơi đi, đan dược và phù lục cứ để cho tứ sư huynh lo liệu là được rồi.”
Hứa Tử Du: “...” Để tên kia lo thì ta mới không yên lòng.
Lòng nghĩ là thế, hắn nào dám thể hiện ngoài mặt.
“Ta không muốn làm phiền đến tứ sư huynh. Với cả, chuyện của ai người đó hiểu rõ nhất, tự tay chuẩn bị vẫn tốt hơn. Sư huynh thay ta truyền lời cho huynh ấy, bảo là ta cảm ơn tấm lòng, ta có thể tự lo liệu được.” Hắn mỉm cười đáp.
Đông Vô Mệnh nhìn hắn một lúc rồi gật gù.
“Sư đệ đã nói thế thì ta sẽ truyền lời trong hôm nay.”
Gã buông tay hắn, chậm rãi bưng chậu nước đứng dậy.
“Tình trạng của sư đệ không sao nữa nên ta sẽ trở về. Bên ngoài có người hầu, cần gì thì sư đệ cứ gõ tay xuống sàn ba tiếng là được.”
Hứa Tử Du chớp mắt: “Nếu có người hầu, sao sư huynh không để bọn họ lau chùi cơ thể ta, hà cớ phải tự mình đi làm? Như vậy thì ta áy náy lắm đấy.”
“Ta còn phải bẩm báo với sư phụ nữa. Chưa kể, thân thể của đệ rất quan trọng, đừng để người khác chạm vào quá nhiều, cho dù là nữ nhân.” Gã từ tốn nói.
Nghe vậy, Hứa Tử Du không khỏi nghiêng đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì Đông Vô Mệnh đã rời khỏi phòng. Tiếng cửa vừa kéo thì bên ngoài lại vọng đến tiếng sấm rền, cường độ dồn dập.

Hứa Tử Du ngoáy tai, vẻ mặt có chút phiền hà vì ồn ào nhưng hắn biết tiếng sấm này đang đại diện cho cái gì. Là tiếng báo hiệu cho cuộc thí luyện đẫm máu hai tháng sau.
Ngự Ma Tông sở hữu vị trí tương đối đắc địa nhờ vào thực lực chấn nh·iếp của các lão tổ Nguyên Thần nên quanh năm đều được hưởng mọi thể loại khí hậu để ôn dưỡng thổ nhưỡng và địa mạch, duy chỉ có trời động sấm chớp là rất ít khi thấy, trừ phi gặp dị tượng.
Tiếng sấm hiện thời chính là dị tượng phát sinh từ Ma Uyên. Sấm rền bao nhiêu, Ma Uyên càng b·ạo đ·ộng bấy nhiêu, chẳng qua hiện thời nó đang bị đại trận của tam tông trấn áp nên mới không thể hiện bên ngoài thôi. Dẫu thế, sóng ngầm đã nổi thì sớm muộn cũng bùng nổ.
Có điều, chuyện lớn thế tự khắc có người đứng ra gánh vác, tồn tại nhỏ bé như hắn không có tư cách quản, mà hắn cũng chẳng muốn quản làm gì cho mệt thân.
Hứa Tử Du cố gượng người ngồi dậy một lần nữa nhưng bất thành. Thể nội hắn vẫn còn đau lắm, cơ xương trên người dù đã khôi phục song cơn đau âm ỉ lại khiến hắn khó lòng cử động. Dẫu thế, mừng là hắn vẫn còn giữ tỉnh táo. Thế là hắn lại có thể sống lâu hơn một chút.
Hứa Tử Du đã chịu thành công bảy mươi bảy châm. Hắn hiện giờ chỉ còn thiếu ba mươi hai châm nữa thôi là hoàn thành quá trình Đoán Tạo. Khổ nỗi, trải qua bảy châm ngày hôm nay, hắn đã có thể mường tượng ba mươi hai châm cuối sẽ là ngưỡng cửa khủng bố như thế nào.
Hắn sẽ sống sót chứ?
Hắn không biết nữa. Bảy châm vừa rồi đã khiến hắn có cảm giác c·hết đi sống lại nên hắn không dám mong đợi nhiều từ bản thân sau này. Sống được đã là may.
Không thể cựa quậy, cũng không thể luyện công, Hứa Tử Du chỉ còn cách nằm ngủ để g·iết thời gian, sẵn tiện tính toán lượng linh thạch còn trong người để mua phù lục phòng thân. Về phần đan dược, hắn hiện giờ đã có thể luyện ra những loại cơ bản dành cho Định Pháp cảnh rồi nên có thể tự sản xuất tự tiêu thụ, không cần phụ thuộc vào nguồn ngoài. Thậm chí khi thiếu linh thạch, hắn có thể bán lại một số lớn cho phường thị.
Tính toán một lúc, Hứa Tử Du dần cảm thấy mệt mỏi, mí mắt hắn nặng trĩu, chớp cái đã chìm vào giấc ngủ. Ngoài trời, sấm vẫn rền không ngừng.
——
Hai tháng trôi qua như con thoi đưa, ngày thí luyện rốt cuộc cũng đến.
Hứa Tử Du thu dọn những vật dụng cần thiết rồi mang một lớp mặt nạ mỏ quạ che nửa dưới gương mặt, sau mới rời khỏi khu rừng của mình để tập hợp với đồng môn.
Ngoại môn hôm nay tương đối nhộn nhịp, người người tập họp bên ngoài hóng chuyện vui không ít. Có người Hứa Tử Du biết mặt nhưng cũng có không ít gương mặt lạ lẫm, xem chừng là nhóm đệ tử mới nhập môn không lâu. Nhìn bọn họ, hắn không khỏi cảm thán, mới đó thôi mà hắn đã trở thành ma cũ của ngoại môn rồi. Thời gian trôi nhanh thật.

Thí luyện lần này hung hiểm, tam đại tông môn sẽ không vì một chút lợi thế về người mà bỏ qua hiệu suất. Dù sao đi cho lắm cũng chỉ tổ làm mồi cho đám dị thú bên dưới Ma Uyên.
Ngự Ma Tông lựa chọn năm mươi người từ hàng ngũ tinh anh của Ngự Ma Tông. Hứa Tử Du đang biểu hiện tu vi Định Pháp thượng cảnh nên dù không có tên trong hàng thập cường hay nhị thập cường, hắn vẫn được chọn như một lẽ đương nhiên.
Trên thực tế, tiếng tăm của Hứa Tử Du tại ngoại môn vốn không hề nhỏ, chỉ là hắn không mấy khi hiện thân nên người ta mới không bàn tán nhiều thôi.
Trong mắt các đệ tử ngoại môn đương thời, Hứa Tử Du là một người vô cùng thần bí, hành tung lẫn thực lực của hắn đều cực kỳ bí ẩn. Chưa kể, sự tồn tại của hắn còn gắn liền với dược viên và biến cố sương mù hai năm trước. Có người bảo bảy người xấu số t·ử n·ạn trong khu rừng sương mù là do hắn âm thầm sắp xếp từ trước để qua mặt Chấp Pháp Đường.
Người này đồn cho người nọ, người nọ thêm thắt một chút rồi nói cho người kia. Tam sao thất bản, sau cùng thì Hứa Tử Du lại trở thành “Hứa sư huynh” thần bí khó lường.
Chỉ tính riêng việc đứng hít chung một bầu không khí thôi hắn cũng thấy lẻ loi. Xung quanh ai thấy cũng đều tự động giữ khoảng cách, thành ra một mình đứng giữa khoảng trống cũng gây sự chú ý. Hắn không thích bị nhìn mãi nên cố tình lui về trong góc, khoanh tay dựa tường.
Phần lớn đệ tử đều rất hào hứng trước kỳ thí luyện, dù sao lâu rồi ngoại môn mới xuất hiện thí luyện diện rộng như hiện giờ. Chưa kể, khen thưởng còn khủng bố hơn cả kỳ đại bí gần nhất nên ai nấy cũng dồn hết tâm lực vào. Tuy nhiên, dường như các đệ tử không biết nội tình của thí luyện nên tâm trạng không quá căng thẳng như Hứa Tử Du.
Dù sao thì Hứa Tử Du được đích thân Sát Luyện lão quái đến ủy thác nên hắn biết nhiều nội tình hơn cũng không phải chuyện lạ. Vấn đề của hắn là phải xác định được thân phận của vị tu hành giả thoái tu vi Kim Đan cảnh. Không tìm được đối phương, chuyến này có vẻ hơi khó.
Khổ nỗi, ngoại môn gần đây nhiều người mới quá, nhìn đâu cũng thấy toàn gương mặt lạ, chỉ có vài người trong thập cường ngày trước là vẫn còn đây.
Tất nhiên, những người còn ở đây chẳng phải nhân vật mạnh, bởi người mạnh thật sự đều đã đột phá Tiềm Hư cảnh và trở thành đệ tử nội môn, không thì âm thầm táng thân trong tay Hứa Tử Du như Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai.
Hứa Tử Du ngày trước còn không quan tâm đám người này thì bây giờ lại càng không để mắt tới. Thậm chí, sau khi hắn quan sát một lượt, hắn còn chẳng cảm nhận được một chút nguy hiểm nào ở trên quảng trường này. Đến hắn còn thấy lo nên nhìn đám người lạc quan này, hắn lại thấy vô vàn xác c·hết, áng chừng nguyên đám này có đi mà không có về mất.
Đang lúc định nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi Sát Luyện lão quái tới thì Hứa Tử Du đột nhiên cảm thấy rùng mình. Sống lưng hắn phát lạnh, tóc gáy bất giác dựng đứng.
Hắn vội thẳng lưng rồi quay sang bên cạnh, ở đấy đã có người đứng từ lúc nào không hay.
“Tiểu tử, ngươi gọi là gì?” Người đó mỉm cười.
Hứa Tử Du: “...”
Đ-đến từ lúc nào đấy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.