*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cá
_____________
Hứa Uy khó hiểu mà nhìn Nguyên Tự, hỏi lại: “Nguyên tổng, anh đang nói gì thế? Gì mà phản kháng với không phản kháng?”
Nguyên Tự không nói tiếp nữa, anh là người từng trải, anh cũng biết Hứa Uy bây giờ chắc chắn không thể nói ra những lời trong lòng. Tuy nhiên, Hứa Uy lại có thể nghe thấy, chỉ là những động tác, biểu cảm và lời nói đều sẽ không thể tự khống chế được thôi.
Nhưng thính lực, thị lực, khứu giác, vị giác, xúc giác này kia anh ta vẫn có thể tự mình cảm nhận. Cũng vì bản thân vẫn có thể cảm nhận các giác quan ấy rất chân thực nên càng làm anh ta khó chịu hơn.
“Nếu Hứa tổng còn không mau nghĩ cách để giải thoát bản thân, bạn gái anh sẽ thật sự rời xa anh đấy. Chẳng lẽ Hứa tổng không để ý chuyện đó tí nào sao?” Nguyên Tự nhìn anh ta cười cười rồi xoay người đi vào tiệm cơm.
Tạ Manh đã nói xong với Giang Nhã Tuyên, thấy Nguyên Tự đi vào, cô lại ngồi xuống. Giang Nhã Tuyên lúc này vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, trong lòng vẫn nghĩ đến câu nói của Tạ Manh: rối gỗ giật dây.
Buồn cười! Chuyện đó làm sao có thể xảy ra chứ? Nếu những gì Tạ Manh nói là thật, chẳng phải cuộc đời cô như một trò đùa sao?
Giang Nhã Tuyên trừng mắt lườm Tạ Manh, không thể, chắc chắn Tạ Manh đang lừa cô.
Giang Nhã Tuyên vừa xoay người thì đồng thời cũng nhìn thấy Nguyên Tự quay lại, cho dù trong lòng vẫn luôn tự nhủ chỉ là Tạ Manh nói bậy. Nhưng cô lại nhớ lại những lời Nguyên Tự nói với cô khoảng thời gian trước, đặc biệt là hai từ ‘ghê tởm’ vẫn văng vẳng trong đầu cô.
Trong lòng cô bỗng thấy có chút hổ thẹn, lại có chút không biết làm sao.
Cô đẩy Nguyên Tự ra, loạng choạng chạy ra ngoài. Hứa Uy liền giữ tay cô lại, thâm tình nhìn Giang Nhã Tuyên.
Nguyên Tự cũng không thèm để trong mắt, quay trở lại ngồi đối diện với Tạ Manh. Tạ Manh hỏi anh: “Chẳng phải lúc nãy Hứa tổng có nói sẽ bàn với anh mấy hạng mục sao?”
Nguyên Tự nhìn thoáng qua hình ảnh Hứa Uy vội vàng đuổi theo Giang Nhã Tuyên, sau đó quay lại nói với Tạ Manh: “Có thể anh ấy muốn bàn chuyện với anh thật, nhưng đại não lại chỉ đạo, so với chuyện công việc thì đuổi theo Giang Nhã Tuyên mới là chuyện cấp thiết ngay bây giờ.”
Tạ Manh sợ hãi nhìn qua phía bên đó, nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ không thể kiên trì lâu như vậy.
“Vậy anh chuẩn bị hợp tác với anh ấy à?”
Nguyên Tự lắc đầu: “Ban đầu cũng định thế, nhưng giờ không thể nữa rồi.”
Tạ Manh: “Sao lại không?”
Nguyên Tự cười một chút rồi nói: “Bởi vì ba của Giang Nhã Tuyên, Giang Khải bắt đầu đi vào con đường cờ bạc rồi. Em biết đấy, chuyện này chúng ta biết cũng không thể ngăn cản được.” Cờ bạc cũng là một loại ma túy.
“Tiếp theo Hứa Uy cũng chỉ có thể không ngừng trả nợ giúp Giang Khải. Cho đến một ngày, Giang Khải nhận ra dù ông ta thua nhiều hay ít cũng sẽ có người trả thay, ông ta cá cược càng lúc càng nhiều. Đến tận khi Hứa Uy nhận ra nếu anh ta cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có khả năng mất Hứa thị.” Nguyên Tự lạnh nhạt kể lại câu chuyện, trong lòng Tạ Manh run lên một chút, cô biết đây cũng là chuyện Nguyên Tự đã từng phải trải qua.
Không biết Nguyên Tự nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười: “Ban đầu anh cứ nghĩ vì anh cố gắng không để Bằng Á thua lỗ, dựa vào nghị lực của bản thân mới có thể kiềm lại hành động trả nợ hộ kia. Bây giờ nghĩ lại mới thấy cũng có thể không phải là do anh nghị lực…”
Tạ Manh ngạc nhiên: “Vậy vì sao?”
“Nếu Bằng Á phá sản rồi thì anh có còn phù hợp với tiêu chuẩn nam chính không?” Nguyên Tự nhìn cô hỏi.
Tạ Manh sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, thì là mọi chuyện là như vậy!
Nguyên Tự gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Ví dụ như bây giờ, anh không yêu Giang Nhã Tuyên đủ nhiều, cho nên anh không phù hợp với vị trí nam chính nữa. Vậy nên thế giới truyện từ bỏ anh, lựa chọn một người khác là Hứa Uy, có công ty to, lại có tiền, còn rất yêu chiều cô ấy.”
Tạ Manh nổi một tầng da gà: “Thật là quá đáng! Em vừa nói chuyện với cô ấy ban nãy, vậy mà cô ấy không biết là mọi việc đều được điều khiển đằng sau đâu? Nói như vậy, xem ra chuyện lần trước cô ấy cũng không rõ, anh nói xem cô ấy có khả năng dừng chuyện này lại không?”
“Có thể vô ấy thật sự không biết chuyện này, nhưng nếu bảo là Giang Nhã Tuyên hoàn toàn không nhận ra điều gì thì anh thấy quá vô lý. Chỉ có thể nói, có thế cô ta hoài nghi trong lòng rồi nhưng không muốn thừa nhận mà thôi.”
Nguyên Tự giơ tay ấn trán Tạ Manh: “Một ngày, mười tháng, một năm không biết, vậy mười, hai mươi năm thì sao? Một người cả đời sống như một con rối bị người khác điều khiển, chả nhẽ không nhận ra à? Dù có làm bất cứ chuyện gì, nam chính đều sẽ không tức giận, bực bội, không thèm nói một câu oán hận, chuyện này có khả năng xảy ra ư? Sức chịu đựng của người đàn đó ông rốt cuộc cao đến mức nào chứ?”
Tạ Manh ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi lại: “Đến mức chấp nhận bị cắm sừng?”
Nguyên Tự: “...”
Hai người đồng thời im lặng một lát, rồi Nguyên Tự mở lời: “Ăn chưa?”
Tạ Manh cười ha ha: “Cái chuyện lần trước, nếu bọn mình đã định ở bên nhau thì em cũng muốn nói chuyện rõ ràng chút. Ngày đó em vào phòng của chú nhỏ, thật ra chỉ kịp ngủ một giấc, sau đó đã bị đá ra ngoài rồi.”
“Anh biết.” Nguyên Tự đáp: “Anh còn biết, hôm ấy em vào phòng người ta mà bao bọc mình rất kĩ, đến mức quàng cả khăn ở cổ, còn đi cả giày ở chân. Hẳn là hôm ấy chú nhỏ cũng chỉ thấy được khuôn mặt mộc của em mà thôi. Tuy rằng em muốn ngoại tình, nhưng để ngoại tình thất bại, em cũng thật vất vả.”
Tạ Manh: “...”
Hai người vừa ăn vừa cà khịa nhau. Ăn xong bữa tối, Tạ Manh và Nguyên Tự liền đến rạp chiếu phim thư giãn. Sau đó lại gọi một chuyến xe sang trọng trên DiDi, thời gian chạy xe nhanh gấp 4 lần loại xe tốc hành bình thường.
Đến lúc này, trải nghiệm hẹn hò khi bạn là một con đỗ nghèo khỉ cũng kết thúc.
***
Sau khi Tạ Giai đi hưởng tuần trăng mật về, Nguyên Tự liền thực hiện lời hứa đưa hai chị em Tạ Manh đi mua xe.
Đương nhiên, Tạ Giai không thể nhận nó, nhưng mà Tạ Manh nói có đồ chùa vậy sao lại không cần chứ¹?
Tạ Giai kéo Tạ Manh đi sang một bên, thì thầm với cô: “Manh Manh! Bây giờ Nguyên Tự đã từ bỏ tài sản thừa kế rồi, có khi còn không xu dính túi, em sao có thể bóc lột nó như vậy chứ?”
Tạ Manh trộm quay đầu liếc anh một cái rồi đáp: “Không phải là em bóc lột, là tự anh ấy muốn làm thế mà. Hơn nữa, anh ấy chỉ là không có tiền mặt thôi. Lần trước phần thừa kế đều là cổ phần, sau này cổ phần đều phải trả lại, em cũng tưởng anh ấy hết tiền, nhưng mà chị biết gì không, anh ấy có rất nhiều tiền. Hôm trước vừa mới mua đất ở thành Tây xong, trời ạ! Chị biết giá đất ở thành Tây đắt như nào rồi đấy!”
Tạ Giai khiếp sợ: “Thế giới của những người nhiều tiền là như thế này sao? Không có tiền mà lại rất có tiền?”
Tạ Giai không dám chọn ô tô quá đắt tiền, Nguyên Tự vung tay mua luôn cho hai chị em hai con xe cùng loại. Số tiền phải trả là 2 triệu NDT, Nguyên Tự liền quẹt thẻ không suy nghĩ.
Sau này Tạ Giai nói chuyện này với Lâm Liên, bà mới nhận ra, con gái mình sẽ lại kết hôn với một gia đình giàu có. Vì thể, bà lại tiếp tục lo lắng về tương lai phát triển của Nguyên Tự.
Lâm Liên bảo Tạ Hưng Chí làm một bàn Mãn Hán toàn tịch, sau đó gọi Nguyên Tự đến.
Lần này Nguyên Tự đến với tư cách là con rể tương lai, mọi chuyện đều phải làm lại từ đầu, không thể giống như lần trước được.
Bởi vậy, hiếm có khi nào Nguyên Tự trưng cầu dân ý với đám anh em huynh đệ của mình: “Các cậu thấy lần đầu tiên ra mắt phụ huynh thì nên mua quà gì?”
Kim Phi Kỳ nói: “Cái gì đắt thì mua! Cậu có tiền đủ tiền không? Thiếu thì anh đây cho mượn.”
Nguyên Tự khinh bỉ: “Đây là vấn đề tiền bạc sao? Quan trọng là tấm lòng!”
Kim Phi Kỳ: “Vậy cứ tặng cái gì mà họ đang cần, đấy là có tấm lòng nhất rồi còn gì? À đúng rồi, bạn gái cậu lần này là ai thế?”
Nguyên Tự: “... Vợ cũ.”
Kim Phi Kỳ: “... Thế cũng chẳng phải là lần đầu tiên gặp nhau? Còn tặng quà cái gì nữa?”
Nguyên Tự thấy Kim Phi Kỳ không đáng tin tí nào, lại đi tìm tổ tư vấn Tạ Manh: “Manh Manh, em nghĩ xem, anh nên mua cái gì thì tốt? Cứ thế đưa tiền có phàm tục quá không?”
Tạ Manh thắc mắc: “Mua gì nữa? Cũng đâu phải lần đầu tiên anh gặp ba mẹ em? Anh mua quà đến, vậy ba mẹ em cũng phải tặng cho anh bao lì xì nữa hả?”
Nguyên Tự lập tức nói: “Nên mua chứ! Lần trước gặp, ba mẹ vẫn chưa tặng anh bao lì xì đỏ nào cả. Chúng ta nên làm bù những gì lần trước còn thiếu.”
“Bù?” Tạ Manh kỳ quặc hỏi anh: “Bù cái gì? Em cũng không nói với họ hàng chuyện ly hôn, đến lúc ấy thông báo đám cưới với họ kiểu gì? Chẳng nhẽ lại bảo em rảnh quá nên tổ chức hôn lễ để chơi hả?”
Nguyên Tự bình tĩnh đáp: “Dù sao vẫn nên bổ sung những điều đó, hôn lễ lần trước chúng mình làm gấp gáp quá. Em xem, ba mẹ chưa đưa cho anh lễ gặp mặt, phí sửa miệng cũng không có.” Nói đến đây, trong lòng anh lại chua chát: “Tiền mừng anh phải cho em vợ cũng chưa đưa, thật là không hợp tục lệ tí nào, chúng mình nên làm bù lại những điều đó.”
“Cho nên anh hiện tại là đang cầu hôn em?” Tạ Manh khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Nguyên Tự từ trên xuống dưới, sau đó bất mãn nói: “Thế nhưng cái gì anh cũng muốn làm, sao một buổi cầu hôn lãng mạn em lại không được bù đắp?”
Nguyên Tự: “... Lập tức làm.”
***
Lâm Liên đợi trong nhà một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe ở dưới nhà.
Một lát sau, Nguyên Tự và Tạ Manh xuất hiện ở cửa. Lâm Liên vội ra mở cửa đón hai người vào nhà, liền thấy Nguyên Tự tay cầm theo một túi đồ, gương mặt xán lạn cười chào bà: “Mẹ!”
Lâm Liên thấy anh đưa đồ qua, cảm thấy rất kỳ lạ: “Đến là được rồi, còn mang đồ gì nữa thế?”
Nguyên Tự lập tức trả lời: “Con và Manh Manh đã bắt đầu yêu nhau. Lần đầu tiên đến với tư cách là bạn trai, con có đem theo chút quà gặp mặt biếu ba mẹ.”
Lâm Liên ngây ngốc, tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn đưa tay qua nhận. Tạ Hưng Chí và Tạ Giai cũng chạy đến xem, Nguyên Tự thấy Lâm Liên lấy từng món đồ trong túi ra, bắt đầu giới thiệu: “Đấy là hai chai rượu nhẹ, đều là rượu nho sản xuất năm 1945 và một hộp đông trùng hạ thảo, tất cả đều tặng ba.”
Lâm Liên nhìn những đồ vật này, tính toán hai chai rượu nho và một hộp đông trùng hạ thảo, tính sơ sơ cũng hơn 1 vạn rồi, cũng được đấy.
“Tốt đấy, tốt đấy.” Lâm Liên cười nói.
Sau đó bà lại lấy thêm mấy đồ trong túi ra, Nguyên Tự bên cạnh tiếp lời: “Bộ mỹ phẩm dưỡng da của SK-II này, một hộp tổ yến và vòng cổ kia là quà gặp mặt con tặng mẹ.”
Lâm Liên lại cười: “Ha ha, không tồi, không tồi.” Mấy thứ này có giá hơn 1 vạn, cũng may không có cái nào quá đắt.
Sau đó bà lại tiếp tục lấy, Nguyên Tự cũng nói tiếp: “Đồng hồ này con chuẩn bị cho anh rể, còn một bộ mỹ phẩm dưỡng da SK-II và vòng tay kia là dành tặng cho chị Tạ Giai. Còn Tạ Hãn Dịch con đã chuẩn bị một cây đàn piano, ngày mai họ sẽ giao đến nhà mình.”
Lâm Liên: “... Đàn dương cầm ấy rất đắt có phải không?”
Nguyên Tự lắc đầu: “Không đắt, không đắt.”
Lâm Liên gật đầu, nhìn một cái phỏng đoán: “Chắc khoảng 3 vạn phải không? Lần trước mẹ đưa Hãn Dịch đi xem là tầm đó.”
Nguyên Tự: “Mẹ thêm số 0 nữa ạ.”
Lâm Liên lại cúi đầu đếm đếm, sau đó ngẩng lên nhìn Nguyên Tự.
Nguyên tự gật đầu nói: “Không có đàn tốt thì sao học được dương cầm chứ mẹ? Con cũng không có nhiều kiến thức về lĩnh vực này, cái này là bạn con giới thiệu ạ.”
Tạ Hãn Dịch: “...”
Nghe Nguyên Tự nói thế, Lâm Liên cuối cùng cũng nhận ra có chỗ không đúng. Rượu nho và đông trùng hạ thảo kia bà đoán dựa trên hiểu biết của mình, vậy nên…
“Vậy bình rượu nho này bao nhiêu tiền?”
Nguyên Tự nhíu mày tự hỏi chốc lát rồi đáp: “Con cũng không rõ. Cái này con lấy trong hầm rượu của ba.”
Lâm Liên cũng bất giác đoán được bình rượu này cực kỳ có giá trị, bà lại nhìn phần lễ gặp mặt dành cho mình: “Còn sợi dây chuyền này thì sao?”
Nguyên Tự vẻ mặt nghiêm túc: “23 vạn.”
Lâm Liên: “...”
Lưu Xương Nghĩa vừa nghe, thật không thể tin nổi! Tặng một cây đàn dương cầm 30 vạn, còn cả một cái vòng cổ 23 vạn, chắc hẳn đồng hồ tặng mình kia cũng không hề rẻ tí nào.
Tạ Manh đứng bên cạnh vò đầu bứt tóc, không biết tại sao Nguyên Tự lại chuẩn bị quà long trọng đến vậy, nên mới hỏi anh: “Không phải em bảo anh tùy tiện mua ít đồ sao?”
Nguyên Tự cũng rất vô tội: “Đúng vậy! Chẳng phải em bảo anh chuẩn bị thuốc là và rượu sao? Chuẩn bị cho mẹ mỹ phẩm dưỡng da đúng không? Anh đều nghe em hết đấy còn gì!”
Tạ Manh: “... Nhưng mà anh… không tùy tiện!” Bình thường tặng rượu Hải Chi Lam² không được sao? Dây chuyền vàng thôi không được sao?
________________
Chú thích:
(1) Tại sao lại không cần chứ - nguyên văn là 不要白不要: nếu bạn không lấy, đó là mất mát của bạn vì nó là đồ miễn phí. (if you don"t take it, it’s your own lose because it’s for free)
(2) Rượu Hải Chi Lam (海之蓝):
____________
Sắp hết rồi, có chút không nỡ:<