Lưu Manh Lão Sư

Chương 50: Em muốn anh bồi thường thế nào?




" Phó cục trưởng Tằng của Cục vệ sinh đến chưa?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Lệ Linh đang đứng cạnh, nàng ta một câu cũng không nói, chỉ đứng im lặng bên cạnh hắn gần nửa giờ rồi " Người con gái này vô cùng nhẫn nại, có thể bất động thanh sắc mà chờ mình lên tiếng, tính nhẫn nại này không phải ai cũng làm được "Trần Thiên Minh âm thầm khen.
" Đã đến, đang chờ anh trong phòng 318, tôi đã để hắn ở đó uống trà, rồi nói anh một lát sẽ đến" Trương Lệ Linh lạnh nhạt nói, bây giờ đối với Trần Thiên Minh, nàng vẫn chưa có tình cảm nói chuyện.
" Cùng tôi đi gặp hắn "Trần Thiên Minh nói xong, kéo Trương Lệ Linh theo.
" Anh đừng đụng vào tôi " Trương Lệ Linh lạnh lùng nói một câu, thân thể chợt tránh ra một chút, né bàn tay của Trần Thiên Minh.
" Trương … Lệ Linh, tôi biết hôm bữa là do tôi không đúng, nhưng tôi cũng không phải là cố ý, cô đâu cần phải ghi nhớ trong lòng!" Trần Thiên Minh xấu hổ thu tay lại, vội vàng giải thích với nàng.
" Ông chủ Trần, mời anh gọi tôi là giám đốc Trương, Lệ Linh không phải để ông gọi " Trương Lệ Linh mở miệng chỉnh sửa cách xưng hô của Trần Thiên Minh, nàng không muốn cùng người con trai này có quan hệ gì " Anh nói là ngã nhẹ, không cần phải nhớ trong lòng. Vậy chị họ của anh xảy ra chuyện, sao anh lại để trong bụng? Chẳng lẽ những người làm công như chúng tôi, nhân cách rẻ như vậy sao? Đáng giá chỉ vậy sao?" Trương Lệ Linh càng nói, hai mắt càng đỏ lên, nước mắt như muốn rớt ra ngoài.
" Tôi … tôi không có ý đó " Trần Thiên Minh nghe Lệ Linh nói xong, biết nàng đã hiểu lầm ý của hắn " Lệ … giám đốc Trương, cô đã hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi thấy trong khoảng thời gian này cô lo nhiều việc của phòng địa ốc, lại còn chuyện của khách sạn, cho nên không muốn cô có gánh nặng trong lòng, cô xem, cô đã gầy đi nhiều rồi " Đối với Trương Lệ Linh, hắn vẫn còn cảm giác áy náy, nhưng không biết giải thích với nàng thế nào.
" Anh … bây giờ anh nói mới giống người " Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến mình, nghĩ đến việc làm hai tháng nay của mình cũng không uổng phí. Hai má nàng hồng lên, nghẹn ngào nói: " Mấy ngày nay, vì chuyện công trình, tôi đã chạy đôn chạy đáo lên, thử hỏi vì sao?"
" Lệ Linh, anh đã làm em chịu khổ "Trần Thiên Minh ôm lấy Trương Lệ Linh, kéo nàng vào lòng, thân thể mềm mại của nàng làm hắn say lòng, ôn nhu nói: " Em cũng phải chú ý thân thể một chút, em nói đi, muốn anh bồi thường thế nào?"
" Anh … anh buông tôi ra " Trương Lệ Linh bị Trần Thiên Minh ôm vào lòng, vội vàng vùng vẫy.
" Không buông, nhìn em gầy như vậy, anh đau lòng lắm! Nhưng em vẫn không để ý đến anh, anh muốn giải thích với em, em cũng không đế ý đến. Trừ phi em không giận anh nữa" Trần Thiên Minh ôm Lệ Linh, lại còn muốn người ta không giận hắn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, trừ phi …
" Anh … cái tên đại xấu xa này " Lệ Linh dùng nắm tay mềm yếu đánh vào phần ngực rắn chắc của Trần Thiên Minh " Ngày đó anh làm tôi tổn thương, anh biết không, là anh làm thương tổn tôi!" Mặc dù nói là bị thương tổn, nhưng bây giờ chẳng ai cảm thấy được điều đó.
" Anh biết là anh không đúng, sau đó trở về anh cũng tự trách rất nhiều. Em hãy tha lỗi cho anh đi, ngày đó, không phải là anh cố ý" Ôm vào lòng một thân thể mềm nhũn như vậy, Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng thoải mái, đặc biệt là thằng em cũng bắt đầu có phản ứng.
" Vậy anh nói đi, bây giờ là anh cố ý?" Trương Lệ Linh nghiêm mặt, nhỏ giọng nói.
" Anh … anh" Trần Thiên Minh phát hiện ra không biết từ lúc nào đã ôm Lệ Linh vào sát người " Lần này là anh cố ý "Trần Thiên Minh bây giờ cũng không muốn làm cho người đẹp tức giận.
" Vậy… vậy sao anh còn chưa buông ra " Trương Lệ Linh ngượng ngùng nói. Tên đại xấu xa này, mặc dù nói đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, nhưng cũng sẽ có người khác tiến vào.
" Không buông, ai kêu em xinh đẹp như vậy! Hại anh không thể khống chế bản thân, muốn trách thì trách vì em quá xinh đẹp, dụ dỗ anh phạm tôi" Trần Thiên Minh nói đùa với nàng, nhưng, với một người đẹp như vậy, có thể ôm được cứ ôm, không ôm được cũng ôm luôn, mà ôm được rồi thì không buông.
" Nói chuyện không đứng đắn " Người con gái nào mà lại không thích được khen đẹp, Trương Lệ Linh vừa nghe Trần Thiên Minh nói thế, vẻ mặt rất cao hứng.
" Là thật mà, anh không lừa em đâu. Nếu anh lừa em, trời sẽ … "Trần Thiên Minh vừa nghe Trương Lệ Linh không tin mình, vội vàng phát thề.
" Ai cho anh thề " Trương Lệ Linh vừa thấy Trần Thiên Minh muốn thề, vội vàng dùng tay che miệng hắn lại.
" Lệ Linh, tay của em thật thơm!" Trần Thiên Minh cảm thấy bàn tay nhỏ bé trước mặt có một mùi thơm độc đáo, làm hắn hận không thể hôn lên nó một cái.
" Anh còn nói nữa em sẽ đánh anh!" Trương Lệ Linh vừa nói vừa đánh Trần Thiên Minh.
" Không biết nói thì mới đánh sao? Sao chưa nói đã đánh?" Trần Thiên Minh thầm nghĩ, con gái đúng là một loài động vật không nói lý.
" Lệ Linh, từ nay về sau em phải chú ý thân thể, nếu không anh sẽ rất đau lòng đó "Trần Thiên Minh dùng miệng hôn nhẹ lên cổ Trương Lệ Linh, một mùi thơm thiếu nữ đặc trưng làm phía dưới của hắn đâm lên một cách gắt gao.
" Anh sẽ đau lòng vì em sao?" Trương Lệ Linh vui mừng hỏi, và nàng vẫn chưa cảm thấy phía dưới có gì khác thường.
" Em xem, không phải là bây giờ anh rất thương tâm sao!" Trần Thiên Minh lộ ra ánh mắt thống khổ.
" Anh …! Cả ngày chỉ biết diễn trò" Nước mắt khi nãy của nàng đã khô, bây giờ lại xuất hiện một nụ cười như một đóa hoa nở rộ, chờ Trần Thiên Minh đến hái.
" Em xem, đến khóc mà cũng hấp dẫn nữa, làm anh yêu muốn chết!" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lệ Linh.
" Đáng ghét!" Trương Lệ Linh nghe được những lời Trần Thiên Minh, lại còn giúp mình lau nước mắt, vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi làm cho nàng đắm chìm trong vòng xoáy tình yêu " Anh buông em ra, lỡ có ai tiến vào thì không hay " Trương Lệ Linh lo lắng nói.
" Chưa có sự đồng ý của anh, ai mà dám tiến vào, anh đuổi hết "Trần Thiên Minh không nghĩ rằng sẽ buông người đẹp ra. Cơ hội tốt như vậy, nếu không nắm chắc thì hắn không còn là đàn ông.
" Lão đại, tên phó cục trưởng kia muốn hỏi quy cách thức ăn " Lâm Quốc kích động đẩy cửa phòng Trần Thiên Minh vào " A …" Hắn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Mặc dù biết lão đại và em họ có quan hệ không rõ ràng, nhưng hai người trong khoảng thời gian này không ai để ý ai, vậy mà bây giờ, hai người … sao nhanh quá vậy!"
Trương Lệ Linh nhìn thấy Lâm Quốc đi vào, vội vàng giấu đầu trong lòng ngực của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh tức giận mắng Lâm Quốc: "
Sao anh không có chút lễ phép vậy, tiến vào cũng không gõ cửa, phải được người ta đồng ý mới có thể tiến vào "
"
Tôi … tôi …" Lâm Quốc cứng họng "Bình thường cũng thế mà, ai biết hôm nay có tình huống đặc biệt!" Bất quá đây chỉ là suy nghĩ của hắn, Lâm Quốc thấy không ổn, vội vàng đi ra ngoài.
"
Lâm Quốc đã đi "Trần Thiên Minh nói với Lệ Linh còn đang thẹn thùng nằm trong lòng mình.
"
Tại anh hết đó, còn nói không ai đủ dũng khí tiến vào. Anh thấy chưa, để anh Quốc nhìn thấy, sau này sao em dám nhìn mặt nữa?" Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh giễu cợt mình, lại giơ đôi tay trắng như phấn lên, đánh vào ngực hắn.
"
Được rồi, đừng làm ồn nữa, chúng ta đi gặp mặt vị Tằng phó cục trưởng đi!" Trần Thiên Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trương Lệ Linh, quả thật hắn không nỡ xa rời bàn tay xinh xắn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.